Một vệt nước rõ ràng, Ôn Oánh lại bị Tề Mạc Bạch làm đến phun nước, tiểu huyệt nhỏ thật sự quá nhạy cảm quá non nớt.
Côn ŧᏂịŧ của Tề Mạc Bạch còn dựng thẳng, anh lẳng lặng chờ đợi Ôn Oánh đang cao trào, nhìn đôi vυ' tròn trịa trước ngực cô dụ hoặc vô cùng, nhịn không được liếʍ khóe môi rồi cúi xuống hôn hôn hai cái vυ', "Thoải mái sao? "
Ôn Oánh vừa đạt cao trào, thân thể như nhũn ra, bị anh ôm vào trong ngực, mới vừa ừ một tiếng người đã bị anh đặt trên mặt đất.
Trên chân cô không đi dép, vừa mới chạm vào đất liền thấy ướt ướt liền thu trở về.
Tề Mạc Bạch thấy vậy, cười hỏi: "Dâʍ ŧᏂủy̠ của chính mình thì dẫm một chút có sao đâu? Em vừa mới phun ra đấy, còn sợ dơ ư? Anh còn uống rồi".
Nghe ra giọng điệu của anh còn rất ủy khuất.
Nhưng mà ai bắt anh uống đâu.
Ôn Oánh bĩu môi, “Em muốn đeo dép".
Tề Mạc Bạch liền vỗ vỗ mông cô, " Em sướиɠ xong rồi còn anh thì chưa lêи đỉиɦ đâu, Ôn Oánh, ăn xong chùi mép, lần nào em cũng vậy, đeo dép cái gì chứ? "
Cô cúi đầu nhìn côn ŧᏂịŧ lớn của anh vẫn như cũ sưng to đỏ ửng lên, nuốt nước miếng một cái, "Sao chứ, là anh trêu trọc em trước".
Bị Tề Mạc Bạch trêu chọc nhiều như vậy, da mặt Ôn Oánh cũng theo đó mà dày lên, cô giờ không còn là tiểu cô nương nói một chút mặt liền đỏ đâu, hiện tại cô thậm chí còn có thể đấu võ mồm một trận với Tề Mạc Bạch đó.
Tính vô lại của Tề Mạc Bạch nổi lên, " Oa, Ôn Oánh là đồ tra nữ, ăn xong chùi mép, qua sông liền rút ván, dùng chán người ta xong liền vứt đi, mặc kệ người ta chết hay sống".
Xì ——
Ôn Oánh bị bộ dáng vô lại này của anh chọc cười, "Anh học từ đâu cái điệu này đó? "
Khi trước Tề Mạc Bạch nào có bày ra mặt chịu thua yếu thế như thế này, nếu anh sớm cúi đầu trước cô như vậy, Ôn Oánh cũng không đến mức sẽ hiểu lầm rằng anh không có tình cảm với mình.
Tề Mạc Bạch vùi đầu vào ngực Ôn Oánh, khóe môi vừa vặn chạm đến đôi ngực sữa, "Anh mặc kệ, Ôn Oánh, em phải chịu trách nhiệm với anh, bây giờ anh đã là người của em rồi, cứng lên cũng do em trêu chọc anh, em không thể bỏ mặc anh được nha".
Bộ dáng anh không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua đây mà.
Ôn Oánh hờn dỗi liếc mắt nhìn anh một cái, cổ tay mềm mại nhẹ nhàng đánh lên côn ŧᏂịŧ đang sắp nổ tung của anh, côn ŧᏂịŧ nóng đến dọa người, lại vừa sưng vừa trướng, tim Ôn Oánh đập như điên, sau đó cô đỡ eo của anh, chậm rãi ngồi quỳ xuống.
Lưỡi thơm linh hoạt thơm liếʍ dọc theo đường nhân ngư dần dần xuống dưới.
"A---". Đầu ngón tay Tề Mạc Bạch nắm lấy tóc Ôn Oánh, " Học chiêu này ở đâu vậy? ".
Ôn Oánh coi như anh đang khích lệ mình, " Chỉ mình anh mới đùa được em sao, em không thể trêu anh được sao?! "
Không phài là đơn giản thế này sao!?
Ôn Oánh thông minh như vậy nghĩ không học cũng tự biết.
Tay nhỏ nắm côn ŧᏂịŧ của Tề Mạc Bạch vuốt ve mười mấy cái, đỡ côn ŧᏂịŧ lên lộ ra hai viên trứng dái, cô đem viên bên trái ngậm vào trong miệng, mυ'ŧ mυ'ŧ vài lần rồi lại nhổ ra mới dùng đầu lưỡi liếʍ láp cả hai, giống với khi còn nhỏ ăn kẹo que cũng như vậy, chỉ là khác ở chỗ côn ŧᏂịŧ lớn này không có ngọt như kẹo que khi xưa mà thôi.
————————————————————————————————————