Cảnh này vô cùng dâʍ đãиɠ.
"Muốn côn ŧᏂịŧ lớn của ỗng xã, thao em... A... ưʍ... Ông xã, làm em... cắm vào đi được không....". Thanh âm Ôn Oánh mang theo tiếng khóc nức nở.
Động tác cọ xát của Tề Mạc Bạch chậm rãi, qυყ đầυ thỉnh thoảng đυ.ng đến cửa huyệt, rồi cắm như có như không vào một chút, sau đó ngay lập tức rút ra đùa bỡn tiểu âm đế.
"Khó chịu,.. A.. Ngứa quá... Tiểu huyệt thật trống rỗng, Mạc Bạch, Mạc Bạch, cầu xin anh... Ông xã làm em đi, dùng sức làm em, a ha... ". Bộ dáng chủ động đòi làm của cô rốt cục làm Tề Mạc Bạch không nhịn được nữa.
Đôi mắt anh màu đỏ tươi, trầm thấp mở miệng, " Tốt, Ôn Oánh, là em tự đòi hỏi đó nhé".
Tề Mạc Bạch ôm đứng hai chân Ôn Oánh lên, một tay đỡ côn ŧᏂịŧ chống vững ở cửa động, chậm rãi cắm vào, vốn muốn chọc nguyên cả cây vào làm nát cái động này, làm cho cô không còn sức mà dâʍ đãиɠ trước mắt anh, thế nhưng khi nhìn thấy âʍ ɦộ hơi sưng đỏ của cô thì lập tức liền đau lòng.
Côn ŧᏂịŧ hung mãnh chậm lại, chỉ cắm mỗi qυყ đầυ lớn vào trong tiểu huyệt rồi nhẹ nhàng đưa đẩy, không chịu đút hết vào, anh vẫn nhẫn nhịn một chút vì lo vạn nhất làm mạnh quá thì thật sự thao hỏng cái động của cô mất, lúc ấy phải đau lòng biết chừng nào chứ.
Tề Mạc Bạch chỉ lấy qυყ đầυ hờ hững làm Ôn Oánh, nhưng cô không hề cảm thấy sảng khoái chút nào, "Mạc Bạch... Anh làm gì thế... "
Tề Mạc Bạch giả nai giả ngơ giải thích, "Hai ngày này làm em tàn nhẫn quá, không thể thao mạnh tiếp, lỡ hư mất thì sao".
Nếu không lo anh đã làm cho em lên bờ xuống ruộng rồi.
Hoa huyệt Ôn Oánh ngứa vô cùng, Tề Mạc Bạch không cắm mỗi qυყ đầυ còn tốt, nhưng anh lại cắm chẳng đến nơi đến chốn liền làm âʍ ɦộ khó chịu hơn, Ôn Oánh vô cùng khổ sở, "Sẽ không... không bị hư đâu... Ân a... a, em... tiểu huyệt không bị thao hư đâu, anh... A... ưʍ... Anh đừng trêu nữa, nhanh... Nhanh tiến vào... Em muốn nguyên cây côn ŧᏂịŧ, không cần mỗi qυყ đầυ, đừng như vậy nha... "
“Làm em đi...”
"Ôn Oánh, cái đồ dâʍ đãиɠ!! ". Tề Mạc Bạch không nghĩ đến cô lại nói vậy, côn ŧᏂịŧ vốn đang khó khăn ẩn nhẫn, Ôn Oánh cảm thấy khó chịu nào biết anh cũng chẳng thoải mái chút nào.
Cắm trong tiểu huyệt chật hẹp lầy lội mà lại không được thỏa sức hưởng thụ quả là khó chịu muốn chết.
Nhưng anh vẫn đau lòng cho cô mà dừng lại, ai biết cô lại chủ động mở miệng đòi làm anh rốt cuộc nhịn không được nữa mà đĩnh hông, nguyên cả cây côn ŧᏂịŧ lớn vọt hết vào trong động mê hồn.