"Mạc Bạch... Không thoải mái...". Ôn Oánh nhỏ giọng ưm a, cứ như là đang cầu hoan Tề Mạc Bạch vậy, "Ân a... Ông xã... Lạnh quá... Lạnh quá đi a..."
“Ân a……”
Tề Mạc Bạch nghe giọng của cô liền biết cô đã động tình, cười cười gỡ bịt mắt của cô xuống, lại mớm một miếng thịt bò cho cô ăn, ánh sáng bất chợt làm Ôn Oánh theo bản năng nheo lại đôi mắt, đợi một lúc mới thích ứng được mới mở miệng mà nhấm nháp đồ ăn anh đút cho mình.
Mà Tề Mạc Bạch lúc này đang tóm lấy vυ' của Ôn Oánh mà cưng nựng, môi anh kề sát vào miếng đào được đặt cạnh vυ' cô như ngậm như không mà hỏi cô, "Bà xã, anh ăn miếng đào này nha"
Ôn Oánh ngoan ngoãn phối hợp mà cắn răng xấu hổ ưỡn lên, Tề Mạc Bạch lập tức ngậm miếng đào vào trong miệng rồi đứng thẳng dậy, "Đào này toàn là mùi hương của bà xã, ngon muốn chết".
Ôn Oánh đỏ bừng mặt, “Anh là đồ hư hỏng”
Sao lại có người háo sắc như vậy cơ chứ.
Thế mà lại để hoa quả lên cơ thể trần trụi của người phụ nữ rồi ăn, không thấy dơ hay sao.
Tề Mạc Bạch liền biết cô suy nghĩ gì, "Mỗi một chỗ trên người bà xã anh đều thích, nào có dơ đâu!!"
Nói xong anh liền cúi xuống ăn lấy miếng dưa hấu được đặt ở cạnh chốn tam giác bí ẩn rồi nhai ngấu nghiến, sau đó tách hai chân cô ra, liếʍ một đường đến âm đế, dưa hấu ướp lạnh cùng hộŧ ɭε xinh xinh cùng một lúc đều ở trong miệng Tề Mạc Bạch.
"Ân a..., Mạc, Mạc Bạch, ....Ân a, lạnh... Ông xã... Không được... Đừng chạm vào nơi đó... Ân a...". Ôn Oánh kêu da^ʍ to, tiếng nước nhóp nhép hòa lẫn với tiếng rêи ɾỉ cứ vậy mà vang vọng trong căn bếp.
Tề Mạc Bạch vừa lòng ngẩng đầu lên, một bàn tay banh tiểu huyệt của cô ra làm nó cứ vậy mà run rẩy bại lộ trong không khí, "Bị làm đến đỏ rồi, còn bị sưng một chút, thương quá, lỡ đâu thao hỏng cái huyệt này thì làm sao về sau có thể thao được chứ".
Anh ngoài miệng thì nói luyến tiếc, thế nhưng miệng lại đưa gần đến tiểu huyệt của Ôn Oánh mà thổi một hơi nóng, làm cô run rẩy một trận, "Bảo bối à, tiếp đây chúng ta nhẹ nhàng nhé, có chịu không em?"
Ôn Oánh không biết anh lại có ý đồ xấu xa gì, theo bản năng muốn kẹp hai chân mình lại, nhưng lại bị anh cưỡng bách tách rộng ra hơn.
Tề Mạc Bạch sờ từ phía trong đùi cô đến môi âʍ ɦộ, ngón tay ra sức càn quấy, "Sao? Không thích nhẹ nhàng ư?"
"Hóa ra bà xã vẫn thích anh dùng côn ŧᏂịŧ lớn thao mạnh huyệt nhỏ của em nhỉ?"
"Không... Ân...". Thời điểm Ôn Oánh run rẩy làm vυ' cũng rung rinh theo, "Ông xã, thật là thoải má a, thích... thích ông xã ôn nhu, a... thích... ông xã thao thế nào... đều... đều rất thoải mái..."
Ôn Oánh lại động tình, trải qua sự khai khẩn của Tề Mạc Bạch, hiện tại Ôn Oánh trở nên phóng túng hơn, tư thế thẹn thùng cô cũng có thể chấp nhận, cho dù anh có tàn bạo hay ôn nhu chà đạp tiểu huyệt của cô thì cảm giác tê tê dại dại cho nó mang lại cũng làm Ôn Oánh thật thích, khó mà có thể kháng cự nổi.
Tề Mạc Bạch cười nham hiểm, chơi xấu mà xoa âm đế của cô, một tay khác thì lần mò đến vυ' to của cô mà nắn bóp thành đủ loại hình dạng.
————————————————————————