Ai ngờ Ôn Oánh chẳng những không tức giận mà ngược lại còn đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình từng chút một nuốt hết vào, hơn nữa còn liếʍ láp môi.
Muốn chết.
Nào có người đàn ông nào có thể chống được sự dụ hoặc như vậy chứ, nhìn người con gái mình yêu ăn côn ŧᏂịŧ lớn của mình đến hồng nhuận cả mặt, sau đó còn cẩn thận nuốt cả tinh hoa của mình....
Thao.
Tề Mạc Bạch cảm thấy côn ŧᏂịŧ của mình lại cứng lên dữ dội rồi.
"Thật là ngoan". Thanh âm Tề Mạc Bạch trầm khàn, " Oánh Oánh, em thật là tốt".
Oánh Oánh ngước nhìn Tề Mạc Bạch rồi cười ngọt ngào, cô nếu sớm hạ quyết tâm muốn cùng Tề Mạc Bạch ở bên nhau thì sẽ nỗ lực làm anh yêu thích mình, cô không phải là không muốn bị Tề Mạc Bạch thọc vào rút ra trong tiểu huyệt, chỉ là cô còn có chút bảo thủ lúc ban đầu mà thôi, về sau bất chi bất giác càng thân cận anh hơn nên Ôn Oánh cũng muốn buông thả bản thân.
Ngón tay Tề Mạc Bạch lần thứ hai thâm nhập đến giữa hai chân Ôn Oánh, tiểu bức của cô đã ướt nhoe nhoét, lòng bàn tay như lửa nóng quấy loạn cô làm cô thở dốc thêm nặng nề hơn.
“Ân a…… A…… A a, muốn, ông xã, tiểu huyệt ngứ quá … Muốn.”
Tề Mạc Bạch bắn đã thoải mái rồi, nhưng tiểu huyệt của Ôn Oánh vẫn còn đang đói khát, cô bị Tề Mạc Bạch dùng tay trêu trọc đến dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ồ ạt.
"Ông xã... Cái miệng nhỏ bên trên đã ăn no tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh rồi, cái miệng nhỏ phía dưới cũng muốn ăn côn ŧᏂịŧ lớn của ông xã đó... "
Ôn Oánh đúng là sắp muốn đến hỏng rồi, chỉ có thể không ngừng nhún nhún mông câu dẫn Tề Mạc Bạch.
Tề Mạc Bạch bị bộ dáng dâʍ đãиɠ này của cô kí©ɧ ŧɧí©ɧ không chịu nổi, côn ŧᏂịŧ cương cứng, động tác ở tay càng gia tăng hơn, "Vợ ngoan, sao anh lại cảm thấy mình mới là người bị chơi nhỉ".
Nhìn cái tiểu huyệt phía dưới của Ôn Oánh đói khát đến lúc đóng lúc mở ra, đột nhiên Tề Mạc Bạch cảm thấy nhục huyệt của cô cũng đúng là thiếu thao, về sau chắc mẩm ngày ngày cuốn lấy mình muốn bị làm nhiều lần mới thỏa mãn đây mà!
Tề Mạc Bạch ôm Ôn Oánh lên, cự căn nóng bỏng thô cứng vừa vặn đối diện với tiểu huyệt nóng hôi hổi.
Nhưng hướng anh đang đi lại là phía bên tường rào nhìn rõ kia.
Ôn Oánh khẩn trương cảnh giác ngay, "Tề Mạc Bạch, anh lại muốn làm cái gì kí©ɧ ŧɧí©ɧ ư, không... Ông xã, bên kia không được, sẽ bị nhìn thấy đó... Tiểu huyệt chỉ cho ông xã thao, cũng chỉ cho một mình ông xã coi được không ạ? "
Tề Mạc Bạch không hề dao động vẫn ôm Ôn Oánh đến bên hàng rào rồi.
Trước kia thợ thủ công thiết kế cái sân này theo phong cách châu Âu, bên trong hàng rào còn có một đình hóng gió để nghỉ chân, còn trải cả thảm, thật là nơi thích hợp để hai người triền miên.
Lòng Ôn Oánh theo hành động của Tề Mạc Bạch mà thấp thỏm không yên, chỗ này từ bên ngoài nhìn vào có thể thấy được đó, cô thậm chí còn nghe được tiếng người nói chuyện ở bên ngoài, Ôn Oánh sắp khóc đến nơi, "Nếu bị ai đó nhìn thấy là em không sống nổi mất".
" Bà xã, đừng sợ".
Tề Mạc Bạch an ủi, sau đó xốc eo cô lên ấn cô ghé lên hàng rào, đôi vυ' bự vừa vặn bị hàng rào chèn ép lồ lộ ra, "Anh vừa lừa em thôi, sẽ không có ai nhìn thấy đâu, kể cả có người đi ngang qua cũng không thể nhìn thấy được đâu".
“Không…… Không được, em sợ……”. Cả người Ôn Oánh run bần bật, có thể thấy là cô vô cùng sợ hãi.
Tề Mạc Bạch nhẫn nại trấn an cô, " Đây là nhà của anh, biệt thự ở đây xung quanh cũng chẳng có hộ gia đình nào, chỉ có hai ta mà thôi".