Rất muốn côn ŧᏂịŧ lớn tiếp tục cắm vào tiểu huyệt của mình.
Trong nháy mắt côn ŧᏂịŧ lớn rút ra kia, thịt non hồng nộn không kịp khép kín làm tϊиɧ ɖϊ©h͙ theo khe hở mà chảy ra ngoài, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nùng đậm hòa với dâʍ ŧᏂủy̠ chảy xuống phía trong đùi, hình ảnh vô cũng dâʍ đãиɠ đến sắp phun máu mũi.
Trong lòng Ôn Oánh có chút chờ mong, thanh âm cũng mềm mại hơn, "Anh muốn đi đâu? "
“Về phòng sao?”
"Người còn chưa tắm sạch sẽ đâu!! "
Tề Mạc Bạch nhìn hai tròng mắt đen nhánh của Ôn Oánh đang ẩn chứa sự chờ mong khóe môi liền nhếch lên, "Không việc gì, trên người chúng ta đều lá ái dịch, nào có bẩn đâu! "
"Em muốn về phòng sao? "
Ôn Oánh thẹn thùng cúi đầu, “Ai muốn đâu!”
"Thế càng tốt, mang em ra một nơi kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn!! "
Ban đầu Ôn Oánh vẫn đang xấu hổ thẹn thùng, dần dần lại phát hiển có điểm không thích hợp, Tề Mạc Bạch... thế mà lại ôm cô đi đến hưởng cổng biệt thự?
Muốn làm gì?!
Hai người bọn họ còn chưa có mặc quần áo đâu!!
Ra ngoài kia chẳng phải cho người ta xem hết sạch sao!!
Ôn Oánh kinh hoàng thất thố muốn ngăn cản Tề Mạc Bạch, "Tề Mạc Bạch, anh điên rồi sao!? "
Nhưng cô ngăn cản cũng chẳng có tác dụng gì, Tề Mạc Bạch đã đẩy cửa ra, ôm Ôn Oánh tới bức tường treo đầy dây hoa mọc leo.
Nhà của Tề Mạc Bạch là biệt thự tư nhân, tường vây quanh không cao cũng không thấp, từ ngoài nhìn vào chỉ thấy nửa đầu người, nhưng vấn đề là nhà anh chủ yếu sử dụng hàng rào, từ ngoài nhìn vào đúng là chả sót một cái gì.
Chỉ là thời gian này thông thường không có người đi lại mà thôi.
Hoa mọc leo lên hàng rào vừa vặn có tác dụng che đậy một chút, làm hình ảnh như ẩn như hiện, càng tăng thêm vài phần thần bí.
Ôn Oánh hận không thể tìm một khe đất mà chui vào.
“Tề Mạc Bạch, đưa em về nhanh!!”
Tề Mạc Bạch lại ôm chặt giam cầm Ôn Oánh trong ngực mình, thấp giọng bên tai ái muội nói, "Bà xã, nơi này thế nào, em thích sao? "
Eo đỉnh một cái, thừa dịp Ôn Oánh đang khẩn trương mà xâm nhập tiểu huyệt lầy lội, côn ŧᏂịŧ lớn làm tiểu nộn huyệt căng đầy, khiến Ôn Oánh không thể không tách hai chân ra run rẩy đứng thẳng.
“Ân a…… Không được…… Quá thô……” . Ôn Oánh cầm lòng không đặng rêи ɾỉ thành tiếng, lại vừa lo lắng hãi hùng.
"Đây là ở bên ngoài, sẽ bị người phát hiện!! ". Ôn Oánh thất thố hét lên, tay chân luống cuống nhìn Tề Mạc Bạch, muốn ngăn cản hành động hoang đường này của anh, nhưng những hành động này của cô lại chẳng có tác dụng ngăn cản, Ôn Oánh càng giãy giụa, lại càng gợi lên hứng thú của Tề Mạc Bạch.
Tề Mạc Bạch rũ mắt nhìn Ôn Oánh cười xấu xa, "Giờ chúng ta đang ở sân vườn, có cả hàng rào hoa che, người đi đường sẽ không nhìn thấy, nhưng em lại kêu lớn như vậy, kể cả họ chẳng thấy cũng đoán được hai ta đang làm việc gì đó".
Ôn Oánh là người phụ nữ của anh, nếu muốn xem thì chỉ có Tề Mạc Bạch là anh được xem mà thôi, làm sao anh có thể cho người khác xem chứ?!
Nơi này căn bản là góc chết, người khác không thể nhìn thấy.
Ngoài việc muốn có được kí©ɧ ŧɧí©ɧ khi làm ở ngoài, anh còn muốn kích hoạt tính dục của Ôn Oánh, muốn cô có thể buông thả một chút.
Cái này góc thuộc về thị giác góc chết, người khác là nhìn không thấy.
Hai người từ nhỏ lớn lên cùng nhau, quá quen thuộc nhau rồi, trong lòng Ôn Oánh không chịu bước một bước ra để hoàn toàn buông thả, vì thế anh phải làm thôi, để Ôn Oánh hoàn toàn nở rộ rực rỡ dưới thân anh.