Thừa Nước Đục Thả Câu

Chương 17: Tìm đúng điểm mẫn cảm của cô mà chọc vào

Thật sự là…… cảm thấy quá thẹn thùng, quá dâʍ đãиɠ!!

Ôn Oánh nằm mơ cũng không dám tưởng tượng được những lời nói dâʍ đãиɠ đêm hôm qua đó lại từ chính miệng mình phát ra, nhưng những dấu vết còn sót lại trên người lại là bằng chứng nhắc nhở Ôn Oánh, Tề Mạc Bạch nói không hề sai.

Cô cũng biết rõ đêm qua anh đã làm điều gì với mình.

Đều là người trưởng thành rồi, Ôn Oánh cũng không thẹn thùng nữa mà có chút tức giận.

Đêm qua mọi chuyện đều đã phát sinh rồi.

Nhưng vẫn là không nên xảy ra!!!

Cô quen biết Tề Mạc Bạch nhiều năm như vậy mà anh lại có thể thừa dịp lúc cô say rượu mà chiếm tiện nghi cô như vậy!!! Bởi vì cô tin tưởng anh mới cùng anh đi quán bar uống rượu bày tỏ nỗi lòng, kết quả là vẫn bị khi dễ!!!

Ôn Oánh cắn răng, cả người không ngừng lùi về sau muốn tạo khoảng cách với Tề Mạc Bạch, cô còn muốn chạy trốn hơn, thế nhưng Tề Mạc Bạch nào cho cô như ý nguyện, anh chẳng những không rút ra ngón tay đang cắm ở tiểu nộn bức mà còn đuổi theo cô không bỏ.

Trong nháy mắt phía sau lưng Ôn Oánh đã chạm đến đầu giường, không còn chỗ để trốn.

Đáy mắt Tề Mạc Bạch nổi lên một trận đắc ý, Ôn Oánh kẹp vô cùng chặt, tiểu huyệt co rút lại ngón tay anh dễ dàng cảm nhận được.

"Hôm qua lúc làm em, em đối với anh chẳng phải là thái độ như này. "

"Ôn Oánh, em không chấp nhận chúng ta đột nhiên thân mật như thế này, hay là không chấp nhận được việc trong lòng em kỳ thật vẫn có anh?! ". Ánh mắt Tề Mạc Bạch nóng rực, hận không thể đem Ôn Oánh nuốt vào miệng.

Hai người quen nhau lâu như vậy, từ nhỏ ở trong mắt mọi người cũng là đôi thanh mai trúc mã, trong lòng anh vẫn luôn thương yêu Ôn Oánh, Tề Mạc Bạch không tin trong lòng cô chỉ một chút thôi cũng không có mình.

Anh biết như vậy đối với Ôn Oánh là có hơi đường đột, nhưng nếu không rèn sắt khi còn nóng thì làm sao cô có thể thừa nhận anh là người đàn ông của mình được, chờ về sau tìm cơ hội sẽ chỉ làm trong lòng cô mâu thuẫn hơn mà thôi.

"Anh... Anh... A... A ưʍ... "

Ôn Oánh bị anh nói đến mặt ửng hồng, vừa muốn mắng anh thì anh lại đem một ngón tay nhét thêm vào, hau ngón tay ở trong nộn huyệt của Ôn Oánh mà tung hoành ngang dọc.

Những lời mắng mỏ đều bị nuốt ngược vào trong, kɧoáı ©ảʍ không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ Ôn Oánh, rất nhanh trong phòng không còn tiếng nói chuyện của hai người, thay vào đó chỉ còn tiếng kêu dâʍ đãиɠ của Ôn Oánh.

“Ân a…… Không…… Không được, Tề Mạc Bạch……Anh...Anh rốt cuộc đang làm cái gì, đừng... Đừng chạm vào em...... "

“Mau…… Mau lấy ra đi… A…… Ân a……”

Mới đầu giọng nói Ôn Oánh vẫn còn nghe ra có một chút lý trí, cũng là quát Tề Mạc Bạch đấy nhưng thanh âm phát ra lại kiều mị mềm mại, chẳng giống như ngăn cản Tề Mạc Bạch mà là đang làm nũng với anh thì đúng hơn.

Không khí ái muội giữa hai người lập tức lan tràn.

Tề Mạc Bạch một bàn tay thì đang cắm lộng, tay kia thì xoa xoa âm đế của Ôn Oánh, "Sướиɠ sao? Thoải mái đúng không? Ôn Oánh à, em còn muốn anh rút ra nữa không? "

Hai mắt anh nhuốm đầy ý cười nhìn sắc mặt ửng hồng và đôi mắt hoảng loạn của Ôn Oánh, một cỗ kɧoáı ©ảʍ chinh phục trào dâng trong ngực, anh rất hưởng thụ bộ dáng kinh hoàng thất thố của Ôn Oánh lúc này, ngón tay càng gia tăng lực độ mà vân vê, cũng đem cô gắt gao giam cầm trong l*иg ngực mình.

"Uhu, dừng tay... Tề Mạc Bạch, đừng chọc... Ân a... Anh ... Anh mau dừng lại... "

“Trụ, dừng tay…… Tề Mạc Bạch, đừng lộng…… Ân a…… Ngươi…… Ngươi mau dừng lại……”

“Không được……”

“Không thể như vậy……”

Khuôn mặt Ôn Oánh đỏ ửng hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ, cô muốn ngăn cản động tác của Tề Mạc Bạch, nhưng sức lực bản thân làm sao đấu được với anh, hơn nữa đêm qua điên cuồng như vậy làm thân thể của cô vẫn còn bủn rủn, động một chút thôi liền cảm thấy tiểu huyệt có chút đau đớn.

"Ôn Oánh, em mạnh miệng thật, em nhìn xem tiểu huyệt của em chảy nhiều dâʍ ŧᏂủy̠ chưa này. "