Ôn Oánh không chịu nổi thấp giọng rêи ɾỉ, “Không được…… Quá nhanh, chịu không nổi…… A…… Ân a……”
Mắt thấy thân thể Ôn Oánh căng thẳng, sắp đạt đến cao trào, Tề Mạc Bạch đột nhiên dừng động tác, lẳng lặng nhìn biến hóa trên khuôn mặt Ôn Oánh.
Chỉ thấy đôi mắt Ôn Oánh hồng hồng, theo động tác dừng lại của Tề Mạc Bạch dần dần thanh tỉnh, cô mờ mịt nhìn về phía anh, "Mạc Bạch? "
Như thế nào vừa mới tấn công mãnh liệt như vậy giờ lại bất động rồi.
Tề Mạc Bạch xoa tiểu huyệt của Ôn Oánh mạnh đến nỗi cô khắp chịu không nổi, giờ lại dừng động tác khiến cô không thích ứng được.
Tề Mạc Bạch buồn cười nhìn Ôn Oánh, ra vẻ không hiểu hỏi ngược lại, “Oánh oánh, làm sao vậy?”
Ôn Oánh đỏ bừng mặt, “Anh…”
"Ơi? ", Tề Mạc Bạch nhẫn nại mà phối hợp với Ôn Oánh, ""Anh ở đây, làm sao vậy? "
Vừa rồi trong tiểu huyệt như có kiến bò, ngứa đến lợi hại, rõ ràng là Tề Mạc Bạch cố ý trêu đùa cô, thời điểm cô sắp bắn ra anh lại dừng hết động tác lại, này không phải là hỗn đản hay sao!!!!
"Ngứa quá... Muốn... "
Hầu kết Tề Mạc Bạch lăn lộn, cố gắng kiếm chế dục hỏa ở bụng dưới, "Ôn Oánh, ngứa cũng không thể tùy tiện mà tìm đàn ông tới giúp em bớt ngứa nha, ông xã mới được. "
"Ưʍ... ". Ôn Oánh nũng nịu đáp lại.
Tề Mạc Bạch tiếp tục hướng dẫn, “Cho nên, muốn sao?”
Ôn Oánh thành thật gật đầu, “Muốn.”
Tề Mạc Bạch thuận lý thành chương, “Kêu ông xã đi. ”
Ôn Oánh mặt đỏ lên, nhưng Tề Mạc Bạch nhất mực một bộ dáng không gọi ông xã là anh sẽ không bỏ qua, Ôn Oánh nào có chịu được ngứa ngáy như vậy, nhất định sẽ phải gọi thôi.
Thấy Ôn Oánh do dự, Tề Mạc Bạch lại hung hăng tăng lực đạo, anh vươn tay như có như không mà ở cửa động lầy lội của Ôn Oánh trêu trọc.
“A……”
Lần này Ôn Oánh hoàn toàn không chịu nổi nữa, không những thân mình run rẩy mà thanh âm cũng run đến lợi hại, "Ông xã... Ông xã sờ làm em sướиɠ quá, ông xã... A... Em muốn... "
"Muốn như vậy sao? "
Được nghe những lời mình muốn nghe xong, trong lòng Tề Mạc Bạch như nở hoa, thanh âm của Ôn Oánh uyển chuyển dễ nghe, đặc biệt khi ở trên giường khi gọi ông xã lại càng thêm êm tai, điều này làm anh rốt cuộc không nhịn được nữa.
Tề Mạc Bạch dùng ngón ngút cọ đi cọ lại trong tiểu nộn huyệt.
Ôn Oánh liền cảm thấy một trận tê dại từ nửa thân dưới trào lên, cô duỗi thẳng mũi chân mà rêи ɾỉ: “A, a đừng…… Đừng như vậy…… Không được…… Rất mẫn cảm a……”
Tề Mạc Bạch bẻ hai đùi của Ôn Oánh thành hình chữ M, lại kéo tay của cô làm cô tự mình vạch ra tiểu huyệt, "Tự vạch ra cho tốt nào. "
Ôn Oánh bị anh trêu đùa đến phát tình, chỉ cảm thấy tiểu huyệt trống rỗng vô cùng, liền gấp không chờ nổi mà tự mình xoa nắn âm đế, thậm chí còn muốn cắm hai ngón tay vào.
Ánh mắt Tề Mạc Bạch tối sầm lại, ngăn lại động tác của cô, "Anh còn chưa cắm được em, em đã muốn tự cắm vào trước ư? "
"Em muốn... " Ôn Oánh cái hiểu cái không, chỉ biết vặn vẹo lung tung, muốn thật nhiều.
"Da^ʍ chết mất". Tề Mạc Bạch nửa quỳ ở trên giường, tay Ôn Oánh tự mình vạch ra tiểu huyệt non hồng, mặt anh dí sát lại, đem đầu lưỡi liếʍ lên.
“A…… A Mạc Bạch, liếʍ…… Liếʍ thật thoải mái a, ân a.”