Thừa Nước Đục Thả Câu

Chương 7: Tiểu huyệt phấn nộn bị cái tay trêu đùa tới nước chảy ròng ròng

"Ưʍ... Ư... Thích ạ..." Ôn Oánh vặn vẹo thân mình ưm a một tiếng, líu nhíu nói linh tinh làm côn ŧᏂịŧ Tề Mặc càng trướng lớn hơn một vòng.

“Mẹ nó.”

"Ôn Oánh, rốt cuộc là lão tử đang câu dẫn em hay em đang câu dẫn lão tử vậy!?". Tề Mạc Bạch thấp giọng mắng một câu, nhìn bộ dáng dâʍ đãиɠ của Ôn Oánh, đôi mắt anh đỏ ngầu, hai ngón tay một trong một ngoài lôi kéo mỗi âʍ ɦộ Ôn Oánh.

Dâʍ ŧᏂủy̠ nhỏ giọt chảy ra, ướt hết cả tay Tề Mạc Bạch.

“Tao hóa!”

Anh lại mắng một câu, ngón tay trái nhẹ nhàng ấn vào viên châu, cho dù uống say đến mức hô đồ thì thân thể vẫn theo bản năng mà phản ứng, chẳng thể nào giấu giếm được. Ôn Oánh rùng mình, địa phương mẫn cảm nhất bị Tề Mạc Bạch đùa bỡn, vòng eo cô vặn vẹo, cảm giác tê tê dại dại làm Ôn Oánh trở nên thực hưng phấn, tiếng kêu càng thêm dâʍ đãиɠ hơn, "A.. ưm ... Thật thoải mái ... Không được ... Nơi đó không được ... A ..."

"Ôn Oánh, có biết anh đang làm gì không?". Lực độ ngón tay Tề Mạc Bạch càng gia tăng, động tác xoa nắn âm đế cũng nhanh hơn, cửa động dâʍ đãиɠ bằng mắt thường có thể thấy được dâʍ ŧᏂủy̠ đang chảy ra, rất nhanh làm ướt ngón tay Tề Mạc Bạch, thậm chí còn theo khe ngón tay chả xuống khăn trải giường, không bao lâu sau ga giường liền xuất hiện một bãi nước da^ʍ mĩ.

“Mạc Bạch ... ưm, biết.... biết nha, Mạc Bạch, không cần chơi, tiểu huyệt...Tiểu huyệt rất mẫn cảm a, tiểu huyệt sướиɠ quá." Ôn Oánh vẫn theo bản năng mà đáp lại.

Tề Mạc Bạch có vẻ vẫn chưa vừa lòng, như phạt như không mà nhéo lên phần nhô lên của Ôn Oánh, xoa nắn càng thêm mạnh mẽ hơn.

Xì xì ——

Tiếng nước dâʍ đãиɠ vang lên khắp căn phòng.

Ôn Oánh nào có thể chịu được tốc độ như vậy của Tề Mạc Bạch, lập tức cầu xin anh, "A..ưʍ.. Không được...nhanh quá... em chịu không nổi..."

"Nói sai rồi, là em muốn chịu trừng phạt sao, tiểu dâʍ đãиɠ."

Thanh âm Tề Mạc Bạch trầm thấp, dụ hoặc Ôn Oánh, "Nói đi, là Mạc Bạch ca ca đang đùa bỡn tiểu huyệt dâʍ đãиɠ của Ôn Oánh, rất thích bị Mạc Bạch ca ca sờ sờ".

Ôn Oánh mở to đôi mắt, đồng tử vẫn mơ hồ chưa có tiêu cự, căn bản là đang không biết hiện tại đang xảy ra chuyện gì, chỉ trong nháy mắt cô chần chừ mà thôi, Tề Mạc Bạch liền dùng sức mà hung hăng xoa nắn âm đế mẫn cảm của cô.

Anh sẽ không làm Ôn Oánh bị thương, lực đạo chỉ gãi đúng chỗ ngứa mà thôi.

Tiểu huyệt của Ôn Oánh giống như vỡ đê, dâʍ ŧᏂủy̠ không khống chế được chảy ra ồ ạt, "Ưʍ... Mạc Bạch...Tề Mạc Bạch, không được... Thật sự không được... Anh ... Anh là người xấu..."

Ôn Oánh giống như lấy lại được một chút tinh thần, lên án anh đang khi dễ mình, cô muốn ngăn cản anh nhưng thật sự là vô dụng, chẳng những chẳng đẩy được anh ra mà còn làm ngón tay của anh càng được đà lấn tới, vô cùng hưởng thụ.

Tề Mạc Bạch thở hổn hển ở bên tai Ôn Oánh, "Không đúng, không đúng, em nên gọi anh là gì?"

"Tề Mạc Bạch?"

Toàn bộ thân thể Ôn Oánh đều mềm oặt, dâʍ ŧᏂủy̠ không ngừng chảy từ nộn huyệt, khăn giường bên dưới bị ướt một mảng lớn, "Mạc Bạch...?"

Thanh âm của cô run nhè nhẹ.

Tề Mạc Bạch kéo đầṳ ѵú cô nói, "Kêu ông xã..."

Ôn Oánh cắn môi, cũng không có nghe lời Tề Mạc Bạch kêu ông xã.

Tề Mạc Bạch càng thêm dùng lực ở ngón tay, ngón tay ra ra vào vào ở cửa huyệt, mang theo dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ồ ạt.

“Ân a……”