Quán bar.
Ánh đèn mờ nhạt, không khí ái muội.
Mỹ nữ soái ca trên sân khấu nhiệt tình nhảy múa, động tác vô cùng uyển chuyển quyến rũ. Ôn Oánh ngồi bên dưới ngậm miệng chai bia thổi phù phù, hai má cô ửng đỏ, hai mắt thì mê ly đã nhuốm men say, "Cậu nói xem, tên đàn ông chó má kia tại sao lại lòng lang dạ sói như vậy? Tớ đối tốt với anh ta như vậy mà!?"
Mua đồ ăn đồ uống cho anh ta, ngay cả tiền thuê nhà cũng là do tớ trả, kết quả là con mẹ nó anh ta dám đội nón xanh cho bà đây??!!"
Cảm xúc của Ôn Oánh vô cùng kích động, nói nói một hồi trong mắt đều lập lòe ánh lệ.
Cô với bạn trai của mình là Cao Lượng quen biết nhau trong kỳ huấn luyện quân sự, tuy gia cảnh của Cao Lượng không tốt, nhưng tính cách anh lại ôn hòa thành thật, lại chăm chỉ học tập, đặc biệt trong khi học quân sự đã giúp Ôn Oánh giải vây khi cô bị bà dì bất ngờ tới thăm làm bẩn quần, vì vậy hai người liền thuận lý thành chương mà yêu nhau.
Ôn Oánh từ đó đối với Cao Lượng là toàn tâm toàn ý, kết quả thì sao? Trong căn phòng mà cô thuê cho anh ta ở, Cao Lượng cùng một người học muội ít tuổi hơn toàn thân trần trụi ở trên giường mà làm chuyện nguyên thủy nhất của nam nữ.
Lúc đó Ôn Oánh tức đến sắp nổ tung, tiến tới trực tiếp cho Cao Lượng một bạt tai, sau đó liền chạy ra khỏi nhà.
Mẹ nó?
Mẹ nó!!!!
Nhưng sau khi chạy đi cô càng nghĩ càng tức điên, phòng ở thì do cô thuê, tính ra thì người nên cút đi phải là đôi cẩu nam nữ kia chứ sao lại là mình, rượu từng chai từng chai rót vào miệng rốt cục không thể khống chế được cảm xúc, "Cậu nói xem rốt cục là tớ nợ gì hắn cơ chứ?"
"Là do mắt tớ bị mù mới không thấy rõ được bản mặt thật của thằng đó!"
"Oa... huhuhu"
"Anh ta có cái gì tốt chứ mà sao tớ lại cảm thấy khổ sở như vậy, tớ rất buồn a, Mạc Bạch ơi tớ buồn lắm huhu."
Ôn Oánh khóc đến thương tâm, cũng may là có âm nhạc ồn ào nên cô mới có thể che giấu được tiếng khóc, nếu không chỉ sợ rằng người qua đường sẽ nghĩ người đàn ông đang ngồi cạnh làm điều gì đó tồi tệ với cô mất!
Tề Mạc Bạch không nói một lời, lẳng lặng nghe Ôn Oánh kể khổ, đối với hành vi uống rượu vô độ của cô cũng không ngăn cản gì, thường thường anh còn đáp lại cô vài câu, tại thời điểm Ôn Oánh đang khóc không thành tiếng, anh tiến sát gần mặt cô, ánh mắt thâm thúy giống như muốn ghim lại khuôn mặt của Ôn Oánh vào trong đôi mắt mình, "Đúng vậy Ôn Oánh à, tên Cao Lượng kia có cái gì tốt chứ?"
Hai mắt Ôn Oánh đẫm ướt lệ, cô mờ mịt ngẩng đầu nhưng do thực sự đã uống quá nhiều rồi, cô nỗ lực mở mắt để thấy rõ gương mặt của Tề Mạc Bạch nhưng dù cố ra sao cũng chỉ thấy một bóng người mà thôi.
Đầu càng nghĩ càng thấy đau, đối mặt với vấn đề mà Tề Mạc Bạch vừa nói Ôn Oánh hồi lâu cũng không biết đáp lại như thế nào, hai người cứ vậy mà nhìn nhau.
Ánh mắt Tề Mạc Bạch thỉnh thoảng liếc đến bờ môi đỏ đỏ kiều nộn lâu lâu lại liếʍ láp của cô, đột nhiên sát gần như vậy làm cho không khí quanh anh và Ôn Oánh trở nên ái muội vô cùng.
"Đúng... Đúng vậy, có cái gì tốt đâu chứ?". Ôn Oánh lắp bắp nhại lại lời Tề Mạc Bạch nói, thế nhưng não cô đã không còn nghĩ được điều gì nữa rồi.
Ôn Oánh lớn lên vốn xinh đẹp vô cùng, dáng người cao gầy 1m70, mặt trứng ngỗng, đôi môi anh đào lấp lánh ánh nước mê người, Ôn Oánh theo bản năng vươn đầu lưỡi liếʍ láp vết rượu còn lại ở khóe môi mình, chỉ là một động tác tùy ý thôi nhưng cô lại không tự nhận thức được rằng hành động này khi làm ở trước mặt một người đàn ông là nguy hiểm đến nhường nào, đặc biệt lại là một người đàn ông dụng tâm kín đáo như này chứ.