Thập Niên 70: Thanh Niên Tri Thức Có Không Gian

Chương 46: Nhà họ Tiêu 2

Hai người nhìn nhau cười, đứa trẻ bên cạnh cũng không chịu thua kém, phát ra tiếng ê ê a a, Tiểu Báo Tử rõ ràng không biết làm sao nhìn em gái hai tuổi của mình, sốt ruột không chịu được chỉ có thể quay sang cô út và thím dâu xin giúp đỡ.

Hai người lớn vô lương tâm rõ ràng xem trò vui, không ngừng bật cười. Cô bé có khuôn mặt tinh xảo, trông rất đáng yêu, lúc khóc cũng rất dễ thương, An Nhiên chính là thích những đứa trẻ mềm mại đáng yêu như vậy, nên vội vàng đi tới trước mặt bế đứa bé ôm vào trong lòng. Cô từ trước đến giờ chưa từng ôm trẻ nhỏ, có chút không biết bế như thế nào, mà vừa khéo lúc này, đứa trẻ được cô ôm vào lòng cũng ngừng khóc, chớp đôi mắt to tròn nhìn chăm chú vào cô.

Thím Trình vào nhà muốn gọi mọi người đi ăn cơm thì nhìn thấy An Nhiên đang ôm đứa trẻ. Bé gái nhà mình đang ở bên kia cười vui vẻ, nhìn dáng vẻ của An Nhiên cũng không khỏi bật cười, đây đúng là trẻ con ôm trẻ con mà.

Con dâu cả của nhà họ Tiêu đi vào nhìn thấy cảnh như vậy, mỉm cười nói: “Mau đưa cho chị, chắc là buồn ngủ rồi, mọi người đi ăn cơm đi, chị dỗ con bé.” Nói xong thì cô ấy muốn nhận lấy cô bé, nhưng cô bé này rất có chủ kiến, xoay người tránh đi đôi tay của mẹ, nép vào trong lòng của An Nhiên.

Con dâu cả nhà họ Tiêu sững sờ một chút, sau đó dở khóc dở cười, vỗ vào cái mông nhỏ của cô bé, lại mỉm cười nói: “Con đây là không theo mẹ nữa rồi, nhìn thấy người ta xinh đẹp thì không muốn rời ra nữa.”

An Nhiên có chút xấu hổ, vội vàng nói: “Cứ để em ôm con bé cho, con bé cũng không rơi đâu. Nhân tiện, bé cưng tên là gì vậy ạ?”

Con dâu cả của nhà họ Tiêu nói: “Tên là Tiêu Minh Cẩm, biệt danh gọi Nam Nam.”

An Nhiên nói với cô bé: “Tiểu Nam Nam, thím mang cháu đi ăn cơm có được không nào.” An Nhiên chỉ là pha trò chọc cô bé, không ngờ là, Tiểu Nam Nam lại chụt một tiếng, tặng cho cô một nụ hôn ướt nhẹp. Mọi người đều sững sờ, rồi ngay lập tức bật cười phá lên.

Trên bàn ăn, lại nhắc đến chuyện này, những người đàn ông trong gia đình nghe xong cũng đều cảm thấy buồn cười.

Thím Trình mỉm cười nâng ly nói: “Hôm nay là lần đầu tiên An Nhiên đến nhà chúng ta, An Nhiên, chào mừng cháu đã đến nhà của chúng ta. Thằng nhóc Tiêu Thành An không có nhà, cháu cũng đừng căng thẳng, mọi người trong nhà đều rất vui vẻ khi cháu trở thành một thành viên trong gia đình.” Nói xong thì uống rượu, sau đó không còn chuyện gì nữa, mọi người bắt đầu ăn cơm. Cả nhà đều rất vui vẻ uống, mà An Nhiên cũng hòa nhập vào phong tục địa phương.

Thím Trình lại nói tiếp: “Món này An Nhiên mang tới, rất là thơm, còn có bánh, lát nữa mọi người cùng nhau ăn.”

Mọi người cùng ăn những miếng thịt kho tàu, đều hết lời khen ngợi, Tiểu Báo Tử thổi phồng nói: “Thím nhỏ, thím nấu cơm quá là ngon, cháu nghĩ, mỗi ngày đều được ăn thì thật tuyệt.”

Con dâu cả nhà họ Tiêu híp mắt hỏi: “Mẹ của con nấu cơm không ngon hả?”

Thẳng nam Tiểu Báo Tử trả lời: “Cũng tạm. Mẹ, mẹ nấu cơm đều không nỡ cho dầu, không thơm.” Làm cho con dâu cả nhà họ Tiêu nghẹn không nói nên lời, mọi người lại được thêm trận cười nữa. Tiểu Nam Nam ở trong lòng An Nhiên cũng bật cười khanh khách.

Nói chung là, bữa cơm này cả chủ và khách đều rất vui vẻ.