Một người thím bên cạnh trêu chọc: “Sao nào, bảo vệ như vậy. Sau này ai dám không có mắt mà đi bắt nạt chứ.”
Thím Trình tự hào nói: “An Nhiên chính là người yêu của thằng hai nhà tôi, lần sau quay về thì chuẩn bị kết hôn, mọi người đến lúc ấy phải đến uống rượu mừng đấy.”
Ngay lập tức, mọi người đều nhìn về phía An Nhiên và bày tỏ sự chúc mừng. Chuyện An Nhiên là người yêu của Tiêu Thành An rất nhanh đã lan truyền rộng ra cả thôn.
An Nhiên bày ra vẻ đúng là vậy đấy.
Trưởng thôn đứng trên sân khấu bảo mọi người yên lặng, sau đó ông ấy nói: “Lát nữa sẽ có một nhóm xú lão cửu* đến thôn chúng ta, tôi nói để mọi người biết là bọn họ đến để cải tạo. Tôi muốn mọi người tránh xa bọn họ một chút, nhưng không được làm nhục, đã nghe rõ chưa?”
*xú lão cửu: cách gọi miệt thị phần tử tri thức trong Đại cách mạng văn hóa của Trung Quốc.
Tất cả mọi người đều trả lời đã nghe rõ.
Trưởng thôn thực sự có thể nói là chuẩn mực trong thôn, bởi vì ông ấy công bằng nên ai cũng nghe lời ông ấy, cho dù có là tên đầu trộm đuôi cướp, trưởng thôn cũng đối xử bình đẳng, mỗi lần gặp mặt đều sẽ khuyên bảo. Người có nhân phẩm như vậy, càng làm cho người trong thôn kính trọng.
Một lúc sau, nhìn thấy trước cửa thôn có một nhóm người, hai cán bộ mặc áo sơ mi trắng, đeo kính đang áp giải bốn người lớn gầy trơ xương và hai đứa trẻ. Quần áo của bọn họ đã rất rách rưới, ánh mắt của bọn trẻ thì lộ ra sự sợ hãi trước tương lai mờ mịt, làm cho người ta phải đau lòng.
Thím Trình ở bên cạnh nhỏ tiếng nói: “Nghiệp chướng mà, đứa trẻ còn nhỏ như vậy.”
An Nhiên trong lòng cũng không hề dễ chịu, trẻ nhỏ vô tôi, nhưng cũng chẳng còn cách nào. Thời đại này chính là như vậy.
Hai người cán bộ bàn giao cho trưởng thôn xong thì rời đi. Trưởng thôn dẫn theo già trẻ lớn bé đi chào hỏi tất cả mọi người, để mọi người tản ra rồi đi về phía chuồng bò.
An Nhiên cũng quay về điểm thanh niên tri thức, sao mà càng nghĩ lại càng khó chịu, nhìn thấy đứa trẻ mặc bộ quần áo cũ rách như vậy, trên đường đi bộ đến đây, chắc hẳn là rất đói.
Cô chuẩn bị một ít khoai tây và một số loại lương thực khác, cùng với một ít gia vị. Lấy quần áo của người lớn và trẻ nhỏ vá lên trên mặt rồi lại vò cho cũ. Chăn bông và đệm giường chắc chắn không có, hẳn phải mất một chút công sức. Cô chuẩn bị rất nhiều thứ, hy vọng có thể làm cho bọn họ sinh hoạt tốt hơn một chút.
Sau khi trời tối, An Nhiên lặng lẽ xuất hiện ở chuồng bò, đặt mọi thứ xuống đất, còn có một bát tô đường đỏ, chút cháo trắng và trứng gà cũng đặt ở mặt đất. An Nhiên gõ lên cửa, sau đó quay về.
Trong nhà, một giọng nói lớn tuổi cảnh giác vang lên: “Ai?”
Không nghe thấy câu trả lời nên đi ra mở cửa, nhìn thấy bóng lưng của một cô gái nhỏ bé, hơi thấp, rồi lại nhìn những thứ trên mặt đất, nhất thời không hiểu có ý định gì.
An Nhiên nghĩ ‘ông mới lùn, cả nhà ông đều lùn ấy.’
Trong nhà, lại có một giọng nữ vang lên: “Sao vậy, sao còn chưa quay lại?”
Người đàn ông cầm những thứ trên mặt đất vào trong nhà, nói với mọi người ở trong nhà là ban nãy vừa nhìn thấy một bóng lưng, mọi người đều nhìn vào bát cháo nóng hổi mà nuốt nước bọt, bọn trẻ cũng hiểu chuyện nên không ầm ĩ đòi ăn.
Một người lớn tuổi nói: “Ăn đi, là người tốt cho. Còn có quần áo, chăn bông, lát nữa chúng ta tắm rửa thay ra, đi ngủ một giấc, cũng xem như là một khởi đầu mới.”
Một bà cụ bên cạnh cũng đồng tình nói: “Cuối cùng cũng có thể sống như một con người.”
Nói xong, tất cả mọi người đôi mắt đều đỏ hoe, chỉ có hai đứa nhỏ là ăn không ngẩng đầu lên.
Hóa ra, bốn người lớn này là hai cặp vợ chồng. Đôi vợ chồng lớn tuổi là giáo sư đại học, người trẻ hơn một chút là thủ trưởng bộ đội và vợ của ông ấy. Sau khi bị người ta hãm hại thì con trai và con dâu đều không còn, chỉ còn lại hai đứa trẻ được phân đến thôn Thanh Sơn, cũng xem như được người trên kia bảo vệ.
Còn được sống là chuyện may mắn nhất, nhiều bạn bè và đồng đội đã mất trong cuộc vây quét này, mỗi lần nghĩ đến, đôi mắt lại đỏ hoe, thật quá khổ sở.