Mấy ngày gần đây, An Nhiên thực sự vô cùng bận rộn. Cô mang chỗ đào hái được trên núi đi gọt vỏ tách hạt, một phần thì hấp thành đào đóng hộp, cũng may là cô đã chuẩn bị rất nhiều lọ rỗng, chỗ đào còn lại thì mang phơi thành quả khô, để từ từ ăn dần.
Còn đối với lê, cô dự định làm thành mứt lê, đến lúc đó, pha vào nước, có thể làm ẩm phổi để trị ho. Hơn nữa, có vị chua chua ngọt ngọt uống ngon vô cùng. Tất cả mọi người ở điểm thanh niên tri thức mỗi ngày đều nhìn thấy An Nhiên đang đắm chìm làm thứ gì đó, mọi người chỉ ngửi được mùi nhưng không được ăn. Lúc mới đầu còn cảm thấy khó chịu, nhưng cuối cùng mọi người cũng đều thờ ơ.
Nhóm ăn chung của Vương Khê Khê và Vương Minh Trí ngoài ý muốn lại chung sống rất hòa hợp. Có thể là do Vương Khê Khê muốn thể hiện bản thân hoặc là không muốn bị so sánh với người khác, nên mối bữa ăn cô ta đều nấu thịt, còn vừa mỉm cười vừa nói chuyện với Vương Minh Trí, cái này cho dù tiên nữ An Nhiên cũng không làm được, Vương Khê Khê lăn lộn một vòng lớn, cô ta rốt cuộc toan tính cái gì đây.
Vào lúc mọi người đang chung sống hòa thuận, không làm phiền lẫn nhau thì tin tức về việc xây dựng trường học cuối cùng cũng đến.
Sáng sớm, trên đài phát ra một giọng nói, thông báo mọi người đến tập trung ở sân phơi để tuyên bố chuyện quan trọng.
Vì vậy, sau khi ăn xong bữa sáng, mọi người lũ lượt thành nhóm đi họp. Chờ cho mọi người đến đông đủ, trưởng thôn bắt đầu nói:
“Bởi vì thôn của chúng ta luôn nổi tiếng gần xa là thôn hòa hảo và gương mẫu, cho nên, ban lãnh đạo trên thị trấn đã quyết định xây dựng trường học ở thôn của chúng ta. Điều này là sự công nhận và khích lệ đối với sự hăng hái trong lao động của tất cả mọi người.”
Mọi người nghe thấy như vậy, ngay tức khắc tiếng vỗ tay rào rào như sấm vang lên, mọi người đều ưỡn ngực, cảm thấy tự hào hãnh diện mà trước đây chưa từng có, các bạn có nhìn thấy không? Ban lãnh đạo trên thị trấn đều biết thôn Thanh Sơn chúng tôi là ngôi làng tích cực vươn lên và vô cùng ủng hộ Đảng.
An Nhiên bị mọi người làm cho ảnh hưởng, cũng cảm thấy vinh dự, cô thấy chiếc khăn quàng đỏ trên ngực mình càng thêm rực rỡ.
Trưởng thôn nói tiếp: “Người nào khổ cũng không được làm khổ trẻ em, thôn của chúng ta cho dù là bé trai hay bé gái, chỉ cần đủ tuổi, đều sẽ được tôi cho đi học, đừng để những thôn khác chê cười chúng ta, để cho miệng lưỡi người khác nói rằng xây trường học ở thôn chúng ta là sai lầm, chúng ta không thể để ban lãnh đạo thị trấn thất vọng, cũng không thể để đất nước và người dân thất vọng. Vĩ nhân đều nói, phụ nữ có vai trò bình đẳng nên đừng giở trò hề trọng nam khinh nữ với tôi. Để tôi mà biết được, tôi sẽ cho cả nhà đó đi quét chuồng trâu, dọn đống phân lớn.”
Trưởng thôn trước kia từng vào quân đội, xông pha trận mạc, khi trở nên nghiêm nghị, cả người sẽ toát ra một luồng sát khí uy hϊếp, lời giáo huấn mang theo sự quả quyết không dễ bác bỏ. An Nhiên đôi mắt lấp lánh nhìn trưởng thôn, lúc này cô cảm thấy ông ấy thật xuất sắc.
Mọi người đều thành thật nghe lời giáo huấn, lặng yên giống như những con gà nhỏ, không một ai dám gây sự kiếm chuyện. Trưởng thôn thật sự nói được làm được, không để tình cảm chen vào. Nếu như thật sự bị cho đi dọn chuồng trâu, thì đó chính là phần tử hư hỏng, sau này làm sao có thể ngóc đầu lên làm người được.
Trong lòng mọi người đều âm thầm quyết định, không phải chỉ là đi học à, cho đi hết. Con gái có thể nhận biết được ít chữ, đến lúc ấy cũng có thể tìm được nhà chồng tử tế.
Nhưng có một số gia đình trọng nam khinh nữ nghiêm trọng, tuy rằng trong lòng không vui nhưng cũng không dám trái ý trưởng thôn. Bọn họ nghĩ đến số tiền phải chi ra, thì liền đau lòng xót xa. Quả nhiên đều là hàng lỗ vốn.