Thập Niên 70: Thanh Niên Tri Thức Có Không Gian

Chương 24: Giao dịch 2

An Nhiên giờ phút này không biết là cảm giác gì, trong lòng có chút chua xót. Nhìn người đàn ông trước mắt, trong mắt hình như có ánh sao. Long trọng nói: “Tôi sẽ giữ nó thật tốt.”

Tiêu Thành An lại đưa An Nhiên về điểm thanh niên trí thức, anh nhìn từ xa, có chút lưu luyến không rời.

Điểm thanh niên trí thức.

Mọi người sau khi trở về đều bị mùi hương của nước tương ăn với cơm do An Nhiên làm làm cho mơ hồ, Từ Chiêu Đệ thấy An Nhiên vội vàng nói: “An Nhiên, em làm thứ gì ngon à, sao lại thơm như vậy.”

An Nhiên cười nói: “Em làm một ít tương ăn với cơm, em để lại một chai cho tất cả mọi người cùng ăn.”

Tất cả mọi người đều cao hứng nói An Nhiên trượng nghĩa, mọi người hận không thể lập tức đến buổi sáng, như vậy có thể được nếm cơm nước tương rồi.

Vương Khê Khê bĩu môi cũng không nói gì, mấy lần không chiếm được tiện nghi, cũng thức thời yên tĩnh lại.

Nhà họ Tiêu.

Thím Trình trở về thấy hai chai nước tương ăn với cơm mà An Nhiên đưa, nếm thử hương vị, cái này rất ngon, thơm thơm cay cay, An Nhiên rất biết làm.

Thím Trình càng cảm thấy An Nhiên xứng đôi với đứa con trai út nhà mình, lớn lên xinh đẹp còn biết nấu cơm, còn là người trong thành, đi đâu tìm được đây.

Lúc ăn cơm, mùi hương nước tương làm cho tất cả mọi người nhà họ Tiêu đều mơ hồ, hai đứa nhỏ nhà con trai cả nhà họ Tiêu đều ầm ĩ muốn ăn, ngay cả bánh màn thầu tất cả mọi người ăn cũng không ngẩng đầu lên.

Thím Trình cảm thấy không thể khoanh tay ngồi nhìn cái tướng ăn này, vội vàng nói: “Nếm thử là được rồi, trong nước tương này vừa có thịt vừa có đậu phộng, đồ tốt như vậy phải giữ lại chậm rãi ăn.”

Miệng của con trai cả nhà họ Tiêu bị cay đến đỏ lên nói: "Cái này cũng quá thơm, con quết chút lên bánh màn thầu để ăn. Còn năm cái, mẹ, cho con ăn một miếng nữa đi.”

Chú Tiêu gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Con dâu cả nhà họ Tiêu nói: “Tay nghề của thanh niên trí thức Tiểu An này thật đúng là tốt nha.”

Chỉ có Tiêu Thành An mặt kiêu ngạo, giống như là đang khen ngợi anh vậy.

Buổi tối, thím Trình và chú Tiêu ở trên kháng nói chuyện phiếm, nói là nói chuyện phiếm nhưng chỉ có một mình thím Trình nói.

“Ông nó à, ông nói xem, thanh niên trí thức Tiểu An này cùng đứa thứ hai nhà chúng ta có xứng đôi không?” Thím Trình cũng không có hy vọng xa vời đầu gỗ nhà mình sẽ trả lời, lại nói tiếp: “Tôi thấy rất xứng, ai ya càng nghĩ càng thấy xứng.” Thím Trình kích động vỗ chân, đáp lại bà ấy là một trận ngáy, thím Trình tức giận đạp chú Tiêu một cái, tự mình suy nghĩ đến vui vẻ.

Tiêu Thành An bên này thì sao, thành công mất ngủ, nghĩ đến cô nhóc mềm mại đáng yêu như vậy, làm đồ ăn còn rất ngon. Thẳng đến sau này anh phát hiện ra thuộc tính Hercules của An Nhiên, nhất thời cảm thấy mình vẫn còn trẻ, nhưng đây đều là lời sau.

Đêm khuya vắng vẻ, An Nhiên thay đổi ngụy trang, lặng lẽ đi ra khỏi thôn, ở trong không gian lấy xe đạp ra, đi về phía trấn.

Đến nơi, còn một lát nữa là đến thời gian đã thỏa thuận, trước tiên chuẩn bị sẵn mọi thứ, đặt dùi cui điện lên thắt lưng, đề phòng vạn nhất, còn lại thì chờ giao dịch.

Không đợi bao lâu, nghe được bên ngoài một trận thanh âm bánh xe lăn, trong nháy mắt ông chủ Hầu mang theo thủ hạ liền xuất hiện. Thấy An Nhiên chỉ có một mình cô, có chút sửng sốt, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại.

Lại nhìn hàng hóa, heo rừng có bốn năm trăm cân, mì gạo cũng đều là lương thực tinh chất. Ông chủ Hầu hài lòng nở nụ cười, cười với An Nhiên nói: “Cậu trai, về sau nếu còn hàng như vậy, cậu liền tìm tôi, tôi còn ra giá cao để mua.”

An Nhiên cố ý ồm ồm nói: "Những thứ này đều là mấy người anh em chúng tôi hao phí rất nhiều khí lực đổ vào tay, sau này nếu có, nhất định sẽ hợp tác với ông chủ Hầu.”

Thủ hạ của ông chủ Hầu qua xem xét xong, báo sổ sách, ông chủ Hầu nói với An Nhiên: “Cậu trai, cậu xem những thứ này có đồ cổ và trang sức cậu muốn hay không, chọn chút đồ cổ và trang sức cậu vừa ý, còn lại chúng ta tính trên sổ.”

Nói xong liền đem bưu kiện đặt ở trên xe mở ra, đều là ngọc thạch phỉ thúy, còn có một ít chén, bình các loại. An Nhiên chỉ là đối với phỉ thúy có chút hiểu biết, đối với đồ cổ là một chút cũng không biết nha, chỉ là nghĩ sau này sẽ gia tăng giá trị, hiện tại trước tiên cứ tích trữ đi.

An Nhiên hỏi: “Ông chủ Hầu, cho một cái giá toàn bộ bao này đi.”

Đừng nhìn mấy thứ này hiện tại ở trong mắt người bình thường không đáng giá, nhưng có một số người thông minh biết có hàng một mực âm thầm thu, nhưng hàng hóa bình thường đều bị người phía trên thu đi.

Ông chủ Hầu nhìn xuống nói: “Như vậy đi, lần này coi như tôi kết thiện duyên, tôi cho cậu thêm một ngàn đồng, một ít ngân phiếu định mức, những thứ này cậu đều cầm lấy đi.”

An Nhiên vui vẻ đồng ý, sau khi hai bên thỏa thuận xong tiền hàng liền cầm đồ lên, An Nhiên xoay người rời đi, qua một con hẻm, liền vào trong không gian, quả nhiên nhìn thấy phía sau có hai người đi theo. Lại đợi một lát, xác định không có người, An Nhiên đạp xe trở về thôn.