Đi một đoạn xa, cảm giác bọn họ sẽ không phát hiện được, An Nhiên hơi hơi giãy giụa cánh tay, Tiêu Thành An liền buông ra, tuy rằng trong lòng còn có chút tiếc nuối, nhưng trên mặt một chút cũng chưa thể hiện ra, nhìn rất nghiêm trang thật thà.
An Nhiên hỏi: “Anh tại sao cũng ở trên núi, anh cũng đang rình coi à?”
Tiêu Thành An đã lâu đều không có cảm giác bị người hỏi mà cứng họng không nói nên lời, nhưng nhìn trước mắt cô bé rất dễ thương đang nhìn mình, bất đắc dĩ nói: “Tôi nhìn thấy em ngồi xổm ở chỗ kia thật lâu, tôi cho rằng ở đó có kho báu.”
An Nhiên mặt không biểu tình: “...” nói không nên lời.
Tiêu Thành An nhìn An Nhiên mà không nhịn xuống được bật cười: “Phụt...”
An Nhiên nghi ngờ đánh giá một chút Tiêu Thành An, tiếng cười nhạo này rất quen thuộc.
Bỗng nhiên nhớ tới hỏi: “Anh có phải là người đã cười nhạo tôi ở tiệm cơm quốc doanh ngày hôm đó phải không.”
Tiêu Thành An lại một lần nữa nghẹn lời. Trả lời như thế nào đều không được. Đành phải nở nụ cười tươi như ánh mặt trời nóii: “Tôi lên núi tìm ít vật hoang dã làm món ăn, vừa lúc bắt được hai con gà rừng, cho em một con, thay cho lời xin lỗi của tôi được không.”
An Nhiên không nghĩ nhận, nghĩ thầm: “Tôi còn có lợn rừng đó, tôi với anh cũng như ba cân dưa so với hai cân táo thôi.”
Nhưng Tiêu Thành An vẫn luôn giả vờ đáng thương, tỏ vẻ không nhận lấy chính là không tha thứ anh.
An Nhiên một đường đều trợn trắng mắt. Không có biện pháp đành phải nhận lấy, lại cho anh rất nhiều quả mận lúc nãy mình vừa hái, lễ thượng vãng lai*.
(Lễ thượng vãng lai- có đi có lại mới toại lòng nhau; phải có cho rồi mới có nhận)
Làm cho Tiêu Thành An rất muốn xoa xoa đầu cô gái nhỏ, thật là quá đáng yêu mà.
An Nhiên chào tạm biệt Tiêu Thành An, trời sắp tối, hai cái người rải cẩu lương kia chắc là đã xong.
Tiêu Thành An ý bảo An Nhiên đi trước, anh đi theo phía sau.
Được rồi, vậy chính cô đi trước.
Tới cổng điểm thanh niên trí thức, bỏ con gà rừng trong sọt vào không gian. Quay đầu nhìn phía sau, một thân dáng cao lớn từ phía xa chậm rãi đi tới, An Nhiên bỗng nhiên cảm thấy thật an tâm, một cảm giác rất kỳ lạ. Lắc lắc đầu, đi vào sân.
Cô không thấy được trên mặt người đàn ông đó nụ cười ấm áp dịu dàng có thể làm chết chìm người khác.
Điểm thanh niên trí thức.
Mọi người đang ngồi ở trong sân nói chuyện phiếm. Thấy An Nhiên đã trở về.
Từ Chiêu Đệ quan tâm hỏi: “Sao lại về muộn như vậy, đói bụng chưa, chị đặt cơm ở trong nồi, còn không có lạnh, em mau ăn đi.”
Trịnh Tú Hồng cũng nhanh chóng nói: “Mau đi đi, đừng để đói làm mệt người.”
Chỉ có Vương Khê Khê ở bên cạnh âm dương quái khí nói: “Các cô không cần lo lắng, nói không chừng người ta là lén đi ăn một mình, ai còn nhớ rõ các cô.”
An Nhiên không để ý tới cô ta, cười với Từ Chiêu Đệ và Trịnh Tú Hồng nói lời cảm ơn, nói mình một lát sẽ đi ăn.
Sau đó lấy sọt ra, mọi người xem trong sọt đều là quả mận, mặt mang vui mừng. Lúc trước ở trong thành phố bình thường còn có thể ăn quả táo, từ lúc xuống nông thôn đến giờ còn chưa ăn trái cây gì. Thấy quả mận đỏ rực, nước miếng đều phải chảy ra ngoài.
An Nhiên chia cho mỗi người một ít quả mận, mọi người đều cảm ơn, chờ đến lượt Vương Khê Khê, An Nhiên mỉm cười nói: “Đây là đồ ăn mà tôi muốn độc chiếm một mình, không biết cô có muốn hay không?”
Sắc mặt Vương Khê Khê chuyển từ trắng sang xanh, nói lớn: “Ai thèm lấy.” Xoay người chạy vào trong nhà.
“Hỏi chấm, rốt cuộc muốn hay không hả.” An Nhiên ở phía sau lớn tiếng hô.
Cuối cùng, vẫn là Từ Chiêu Đệ lấy quả mận đưa vào cho Vương Khê Khê, Vương Minh Trí lộ ra vẻ mặt bất mãn với An Nhiên, nhưng rất nhanh liền giấu đi, vì trái cây rất khó có được, anh ta sợ An Nhiên đòi lại.
An Nhiên không có nhìn thấy, nếu là nhìn thấy, chính là cho chó ăn cũng không cho anh ta ăn.
Ăn cơm xong, cảm giác còn không có ăn no, về phòng ăn riêng.
Sau đó tiến vào không gian, nhìn đến lợn rừng nằm trên mặt đất như ngọn núi nhỏ, An Nhiên cảm thấy chính mình no rồi. Giá trị của cảnh trước mặt, thật sự ảnh hưởng đến thèm ăn.
Buổi sáng rời giường, ăn ba cái bánh bao một ly sữa bò, hạnh phúc ợ một tiếng. Hôm nay đi lên trấn nhìn xem bán lợn rừng thế nào, rồi sẽ đi thăm thím Phùng.
Cùng mọi người uống xong một chén cháo, An Nhiên cảm thấy bản thân có lẽ nên chia ra ăn riêng.
Mọi người không muốn đi lên trấn, nhưng đều nhờ An Nhiên giúp đỡ mua ít đồ. Sau khi nhớ kỹ, rời khỏi điểm thanh niên trí thức.
Đi ngang qua cửa thôn, thấy xe bò của bác Vương đang đợi người, trên xe đã có vài bác gái ngồi rồi.
An Nhiên lộ ra nụ cười ngọt ngào tiến lên chào hỏi: “Bác Vương, hôm nay đi lên trấn ạ? Còn chỗ trống nào không cho cháu đi với?”
Không chờ bác Vương trả lời, bác gái Trình ngồi trên xe đã nắm chặt cánh tay An Nhiên, nói: “Lên xe, còn chỗ trống, chỉ có các bác mấy người rảnh rỗi ngồi, cháu có thể ngồi xuống, ngồi gần bác đây.”
An Nhiên cười trả lời: “Vâng ạ, cảm ơn thím Trình, cảm ơn bác Vương.”
Các bác gái nhìn An Nhiên, lộ ra tươi cười. Trong đó một bà cụ có vẻ mặt phúc hậu nói: “Thanh niên trí thức Tiểu An, cháu đi lên trấn làm gì vậy.”
An Nhiên trả lời: “Mua chút đồ ạ, xem có thể mua miếng thịt hay không, trở về làm bánh bao thịt ăn dần, đúng rồi các thím, nước tương của nhà ai ăn ngon vậy ạ, lát nữa cháu muốn dùng thịt đến đổi.”
Nói xong liền thấy thím Trình toát ra biểu tình kiêu ngạo, mọi người cũng khen nói: “Nước tương nhà thím Trình chính là tuyệt nhất, nước tương mỗi năm nhà chúng tôi làm đều do bà ấy bày cho cách làm.”
Thím Trình cười nói: “Không có gì, chính là làm cẩn thận một chút, cũng không đáng giá bao nhiêu.”
An Nhiên liền nói: “Sau khi trở về, cháu sẽ đến nhà thím Trình đổi nước tương, cháu cho thím một cân thịt được không ạ, cháu về làm nước tương ăn kèm với cơm, sẽ gửi cho thím một chai để thím nếm thử tay nghề của cháu.”
Mọi người vừa nghe một cân thịt, trong mắt đều lộ ra sự hâm mộ. Thím Trình vui vẻ cười tươi đến chỉ thấy răng không thấy mắt, liên tục nói được được.
Đi một lát thì đến trấn, chào tạm biệt mấy thím, cô nói mình muốn đi đến hiệu sách xem, chốt thời gian gặp lại với mọi người rồi rời đi.