Thập Niên 70: Thanh Niên Tri Thức Có Không Gian

Chương 17: Tiêu Thành An 2

An Nhiên và Trịnh Tú Hồng liếc mắt nhìn nhau, không nói gì cả chỉ vươn tay giúp đỡ Từ Chiêu Đệ cùng nhau làm cơm.

Giọng nói Từ Chiêu Đệ mang theo phần cảm kích nói: “Không cần, không cần đâu. Một lát nữa thôi là tôi làm xong ngay, hai người cũng mệt rồi.”

An Nhiên và Trịnh Tú Hồng mỉm cười tỏ vẻ không sao cả, như vậy nhanh hơn, ăn xong còn có thể ngủ một giấc.

Sau khi làm cơm xong, lúc chuẩn bị ăn cơm thì Vương Khê Khê bước ra, đi tới trước bàn ăn ngồi xuống, đợi ăn cơm.

Sau khi Từ Chiêu Đệ nhìn thấy Vương Khê Khê thì liền tức xanh cả mặt.

Vương Khê Khê yếu ớt nói: “Chiêu Đệ à, hôm nay tôi thật sự thấy không khỏe, để cô làm cơm một mình rồi, đều tại tôi không tốt, cô sẽ không trách tôi chứ.”

Từ Chiêu Đệ nghẹn lời, không biết nói như thế nào mới phải. Nhìn thấy dáng vẻ muốn khóc mà không khóc của Vương Khê Khê, cô ấy nói: “Không sao.”

Ăn cơm xong quay về nhà nghỉ ngơi, uống một ly trà sữa mát lạnh, thoải mái nằm ngủ một giấc rồi lại bắt đầu làm việc.

Cả một buổi trưa cứ liên tục cong lưng, An Nhiên thấy eo mình đã không còn thuộc về mình nữa rồi, cắn răng chịu đựng cho đến tiếng chuông tan làm vang lên. Ung dung thong thả quay về, lúc quay về bác gái Trình còn không quên dặn dò hai người nhất định phải đến ăn cơm.

Trịnh Tú Hồng và An Nhiên thương lượng nên đem theo gì đó, chứ đến nhà người ta ăn cơm đi tay không hơi kỳ. An Nhiên nói cô đem theo một ít kẹo sữa và đường đỏ, Trịnh Tú Hồng nói vậy cô ấy sẽ đem theo ít đào xốp giòn.

Lúc quay về điểm thanh niên tri thức, hai người quay về nhà sửa soạn một chút, rồi nói với mọi người một tiếng sau đó liền rời đi. Lúc trưa đã nói với Từ Chiêu Đệ không cần nấu cơm cho hai người, nói là qua nhà bác gái Trình ăn cơm.

Điểm thanh niên tri thức.

Vương Khê Khê hỏi: “Hai người họ đi đâu đấy? Không ăn cơm sao?”

Từ Chiêu Đệ trả lời: “Bác gái hôm nay dạy họ cấy mạ mời họ tới nhà ăn cơm. Không ăn ở đây.”

Nam thanh niên tri thức được một màn ganh tỵ, cảm thấy An Nhiên và Trịnh Tú Hồng nhất định có thể cải thiện được bữa ăn.

Vương Khê Khê cả khuôn mặt đều bao trùm bởi sự đố kỵ, khuôn mặt yếu đuối bình thường cũng tỏ ra vè cay nghiệt. Mọi người đều đang vùi đầu ăn cơm nên không có ai để ý thấy.

Hai người đi tới nhà của bác gái Trình, thì đã ngửi được hương thơm nồng nàn của món ăn, sau khi vào sân thì thấy một người con trai đang chẻ củi đưa lưng với hai người họ.

An Nhiên lớn tiếng hỏi: “Phải nhà của bác gái Trình không ạ?”

Người con trai cao ráo đó quay đầu nhìn An Nhiên.

An Nhiên đột nhiên cảm thấy bản thân dường như đã gặp được tình yêu. Chú chó sói nhỏ sao tuyệt đến vậy chứ? Khuôn mặt góc cạnh đẹp trai lạ thường, lông mày dài tới tóc mai, một đôi mắt đào hoa như cười như không. Đây là người con trai được lớn lên trong quan điểm thẩm mỹ của cô, dáng người nhìn thôi là biết rất tốt rồi. Trong lòng An Nhiên đang gào thét như con nhím nhỏ vậy.

Trịnh Tú Hồng kéo nhẹ quần áo của An Nhiên, nhỏ giọng nói: “Đi thôi, vào nhà thôi, đừng phát ngốc nữa.”

Bác gái Trình đi ra thấy là hai người họ thì nhiệt tình mời vào trong nhà. Hai người họ đưa đồ cho bác gái Trình, bác gái Trình nói: “Khách sáo như thế làm gì? Cơm ăn gia đình bình thường thôi không đáng là bao.” Nhưng nụ cười càng niềm nở hơn, không phải bác gái Trình nhỏ nhen để ý những thứ này, là người có lễ nghi ai mà không thích cơ chứ.

Người con trai trong sân nhà, nhìn thanh niên tri thức đi vào trong nhà, dùng đầu lưỡi áp vào bên trong má, ánh mắt trở nên sắc bén hơn.