Sau khi quay trở về cái tổ nhỏ của mình, An Nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi. Mặc dù sức lực của bản thân cũng rất tốt nhưng đi bộ cả một tiếng đồng hồ vẫn thấy mệt, tuyệt đối không phải cô thừa nhận mình yếu ớt.
An Nhiên quyết định tự thưởng cho mình một cốc trà sữa để bù đắp cho sự tiếc nuối của bản thân khi không được nghe tiếp và sự vất vả khi đã đi một quãng đường dài như vậy.
Vừa vui vẻ uống trà sữa, cô cũng nghĩ đến lúc trên đường, nữ chính đã dùng ánh mắt phức tạp để nhìn mình.
‘Hửm, sao vậy nhỉ? Mặc dù tôi là người qua đường chỉ đáng được xướng tên một lần, nhưng vai phụ thì cũng rất có khí chất.’
An Nhiên vừa tăng thêm kịch tính cho bản thân vừa uống sạch cốc trà sữa, rồi cô vứt chiếc cốc rỗng vào thùng rác có sẵn trong không gian và bắt đầu sắp xếp hành lý.
An Nhiên cảm thấy mình có chút đã phạm sai lầm. Lúc đó khi tích trữ đồ đạc vật tư mặc dù có một ít hàng tồn kho, nhưng chúng vẫn còn rất mới.
Quần áo của nguyên chủ đang sắp mặc khá tạm bợm sau khi so sánh với giá trị của bản thân cô vẫn xứng đáng có vài bộ quần áo mới.
Ừm, phù hợp.
Nói thẳng ra, An Nhiên đã luôn thận trọng từng li từng tí kể từ khi cô xuyên không đến thời đại này, vì sợ rằng khoảng cách với những người khác quá lớn làm cho bản thân xuất hiện kỳ lạ và cũng sợ một số thói quen đã ăn sâu vào trong xương cốt sẽ không được thời đại này chấp nhận.
Nguyên chủ mang theo sách cấp ba, cái này để lại cho cô tiết kiệm rất nhiều chuyện.
Trong hành lý còn có vài bộ quần áo mùa hè khá cũ và một vài bộ quần áo thu đông. Vào những năm này, có những bộ quần áo đó mà không có miếng vá nào, điều đó đủ cho thấy nguyên chủ lớn lên trong sự cưng chiều.
Sau khi sắp xếp xong, thì nghe thấy Hoàng Kiến Thiết đang ở trong sân gọi mọi người ra mở họp.
Trong sân có bàn đá và ghế đẩu, mọi người ở trong sân tìm chỗ ngồi xuống.
Hoàng Kiến Thiết nói: “Chủ đề cuộc họp của chúng ta ngày hôm nay là chọn ra người quản lý điểm thanh niên tri thức, cả nam và nữ đều được tuyển chọn.”
An Nhiên: “...”
Cảm giác cuộc họp này lúc này cũng thật nghiêm túc.
An Nhiên cảm thấy cô nên ở trong nhà chứ không nên ra ngoài sân, cuộc họp này cô không xứng để tham gia.
Thông qua tầng tầng lớp lớp tuyển chọn, cuối cùng phía nam cử ra đại diện Hoàng Kiến Thiết, còn bên nữ thì có Từ Chiêu Đệ đại diện.
Sau đó, chính thức bắt đầu mở cuộc họp.
An Nhiên đặt hai tay lên đầu gối, vô cùng tiếc nuối vì cô không tranh cử thành công nên đành ngoan ngoãn lắng nghe phát biểu và chỉ đạo của cấp trên mới được bổ nhiệm.
Từ Chiêu Đệ nói: “Lần này tôi mua đồ gia vị ở chợ phiên, chia đều cho tất cả, mỗi người là sáu đồng.”
Sau đó lại nói: “Tôi đề nghị chúng ta cùng nhau nấu cơm và ăn chung, như vậy có thể tiết kiệm được củi lửa, chúng ta cũng có thể càng thêm thấu hiểu lẫn nhau, thêm phần đoàn kết.”
Hoàng Kiến Thiết nói: “Tôi đồng ý, bởi vì ba người đàn ông chúng tôi đều không biết nấu cơm, chúng tôi sẽ đi xách nước, đảm nhiệm công việc nặng nhọc như chẻ củi, còn đồng chí nữ nấu cơm, mọi người thấy thế nào?”
Vương Minh Trí, Trương Gia Hoa: “Đồng ý.”
Lúc này, Vương Khê Khê mong manh nói
“Tôi chỉ biết nấu ăn bình thường, mọi người ăn xong không được chê nhé, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức để nếu thật ngon.”
An Nhiên: “...” Bày ra vẻ mặt mình đang xem cái gì thế này.
Trịnh Tú Hồng và Từ Chiêu Đệ cũng gật đầu đồng ý.
Từ Chiêu Đệ nói: “Chúng ta đến đây từ khắp mọi miền đất nước, phải đoàn kết một lòng, không sợ khó khăn.”
Ừm, đúng vậy, dũng cảm gan dạ, không sợ khó khăn.
Hoàng Kiến Thiết nói: “Câu nói này hay quá, chúng ta cần phải chứng minh lời nói của vĩ nhân, trời đất mênh mông, mặc sức vẫy vùng. Chúng ta nhất định sẽ hiện thực hóa được lý tưởng và khát vọng của bản thân mình.”
Cảm thấy mình giống như đã lạc vào một tổ chức đa cấp nào đó.
An Nhiên trên mặt mỉm cười, ngoan ngoãn hưởng ứng.
Bí quyết để luôn duy trì vui vẻ và hạnh phúc là đừng bao giờ tranh cãi với người khác, bọn họ nói gì đều đúng hết.
Từ Chiêu Đệ nói: “Nếu như vậy, con gái chúng tôi sẽ nấu ăn theo cặp hai người. Hôm nay chúng tôi dự tính ăn tối cùng nhau, tôi và Vương Khê Khê một nhóm, An Nhiên và Trịnh Tú Hồng một nhóm, ngày mai bắt đầu, chúng ta luân phiên nấu cơm, nhóm chúng tôi sẽ nấu trước, các cô thấy thế nào?”
Mọi người đều gật đầu đồng ý.
Chỉ có Vương Khê Khê vẻ mặt nở một nụ cười gượng gạo.
Sau cuộc họp, An Nhiên không ghi chép gì và cảm thấy mình một chút tư cách cũng không có nên âm thầm kiểm điểm và trở về cái tổ nhỏ của mình.
Mọi người cùng nhau nấu cơm tối, mỗi người đều đóng góp một ít đồ cá nhân của mình, An Nhiên từ trong không gian lấy ra dưa chua Lục Tất Ký, Vương Khê Khê thì chuẩn bị một ít điểm tâm Thượng Hải, những người khác cũng mang tới một số đặc sản.
Bữa tối vô cùng đầy đủ, sau khi ăn uống và cất dọn xong, thì mọi người trở về từng phòng.
Sau khi An Nhiên tắm rửa xong thì lên giường đất. Cô cảm thấy thanh niên tri thức thật tốt, nữ chính có chút hơi tâm tư nhưng cũng không hại đến đại cục.
Ngày mai nhất định phải phải đến nhà của trưởng thôn hỏi thăm về chuyện thông giường đất.
Đi ngủ thôi.