Ngàn Vạn Lần Đừng Sắm Vai Phản Diện Tà Ác

Quyển 1 - Chương 13: Nguy cơ trinh tiết của nam chính (1)

Làm thế nào để kích phát tuyến tình cảm của nam nữ chính đây? Anh nhìn cốt truyện cân nhắc một chút, chẳng lẽ nguyên do là bởi vì hôm ấy Phủ Tinh Lan ra trễ nên anh đến lớp tìm?

Anh nhờ người tìm hiểu về tình hình của Phủ Tinh Lan trong trường, biết được khi Sở Thiên Tâm chuyển tới, Phủ Tinh Lan đã ít bị bạn cùng lớp bắt nạt hơn, Sở Thiên Tâm tự nhiên cũng mất đi cơ hội mỹ nhân cứu anh hùng.

Thời gian này thật sự có chút không thích hợp, chẳng lẽ là sự uy hϊếp của anh lại có tác dụng lâu dài vậy ư?

Dựa theo cốt truyện ban đầu, mặc dù Sở Thiên Tâm đã cứu Phủ Tinh Lan nhưng điều đó cũng chỉ cải thiện được một phần nào tình trạng của cậu ta, cho đến khi Phủ Tinh Lan tốt nghiệp cấp ba mới không phải chịu sự bắt nạt nữa.

Anh vừa thưởng thức bữa cơm mỹ vị trên bàn, vừa suy tư nhìn Phủ Tinh Lan ngồi ở phía đối diện.

Đứa nhỏ này hiện tại ăn mặc đẹp đẽ, bị nuôi đến trắng trẻo mập mạp, ngay cả phép tắc khi ăn uống cũng được rèn luyện đến tao nhã tươm tất, nửa điểm cũng không nhìn ra được dáng vẻ vâng vâng dạ dạ trước đây.

Thật là thoát thai hoán cốt, đứa trẻ khốn khổ trở thành hoàng tử nhỏ, thấy thế nào cũng không giống mục tiêu bị bắt nạt.

Ách... Ngẫm lại nếu thật sự như Phủ Trí Kiệt nói, hiện tại cậu ta khẳng định vẫn xanh xao vàng vọt, quần áo lôi thôi, trông dáng vẻ giống như một con chuột bị doạ sợ, ở trong trường học tự nhiên sẽ trở thành đối tượng chuyên bị bắt nạt...

Cho nên đây thật sự là lỗi của anh?

Dương Diệp là một tester cao cấp luôn bám sát thiết lập nhân vật, có quyết tâm hoàn thành cốt truyện rất lớn, tuyệt đối không thể chịu đựng được việc mình để xảy ra sai lầm lớn như vậy trong cốt truyện, nhất định anh phải lôi mọi thứ trở về quỹ đạo ban đầu của nó!

"Này!" Dương Diệp buông bộ đồ ăn xuống, mở miệng nói: "Sở Thiên Tâm có phải cùng lớp với mày không?"

Hôm nay Phủ Tinh Lan bị anh nhìn tới mức lo sợ bất an, nghe vậy thiếu chút nữa nhảy dựng lên: "A? Vâng!"

Anh, anh trai cư nhiên lại chủ động nói chuyện với mình!

"Sở Thiên Tâm là tiểu thư của nhà họ Sở." Dương Diệp ra lệnh nói, "Mày phải tạo quan hệ tốt với người ta."

"Dạ, dạ!" Phủ Tinh Lan gật đầu như giã tỏi.

Mặc dù không hứng thú lắm với nhiệm vụ mà anh trai giao, nhưng nếu đây là mệnh lệnh của anh trai, vậy cậu không có gì phải phàn nàn.

Nhưng Dương Diệp đợi hai ngày cũng không đợi được thanh tiến độ tình cảm của bọn họ nhúc nhích, nhịn không được ở trên bàn cơm hỏi: "Mày và Sở Thiên Tâm đã nói chuyện với nhau chưa?"

"Nói, nói rồi." Phủ Tinh Lan nhìn sắc mặt âm trầm của anh, thật cẩn thận trả lời: "Em đã kết bạn với cậu ấy rồi anh à."

Dương Diệp nghĩ một lát, lại nói: "Vậy mày hẹn người ta ra ngoài đi chơi đi."

Phủ Tinh Lan theo thường lệ ngây thơ mờ mịt đồng ý.

"Buổi hẹn hò" của hai đứa nhóc chưa mọc đủ lông này cũng chỉ đơn giản đi dạo bên ngoài trường học, Dương Diệp theo sự chỉ dẫn của hệ thống, sau đó không lâu nhìn thấy Phủ Tinh Lan thừa dịp nghỉ trưa dẫn Sở Thiên Tâm lẻn ra khỏi trường.

Thằng nhóc này cũng khá thông minh, không biết phát hiện ra khoảng trống khi bảo vệ thay ca nhau khi nào, mang theo Sở Thiên Tâm một đường thông suốt ra khỏi trường học.

Với tư cách là nữ chính, chắc hẳn trời sinh đã có ấn tượng tốt với nam chính Phủ Tinh Lan, cho nên mới dễ dàng nhận lời hẹn của cậu ta.

Hầu hết những đứa nhỏ trong trường quý tộc đều xuất thân là con nhà giàu danh giá, từ khi Sở Thiên Tâm - thiên kim tiểu thư của nhà họ Sở sinh ra tới nay, khi ra ngoài căn bản không rời khỏi mí mắt của đám vệ sĩ, cũng hiếm khi đến thế giới "bình dân". Nhưng lòng hiếu kì của những người trẻ tuổi thật khó kìm nén, Sở Thiên Tâm cũng giống vậy khao khát được tự do thoát khỏi gông cùm xiềng xích của gia tộc.

Mà Phủ Tinh Lan lại là đứa nhỏ được nuôi dưỡng ở trong môi trường bình dân khi còn bé, đối với bên ngoài thật ra là ngựa quen đường cũ, không trách được việc thấy qua nhiều thứ.

Sở Thiên Tâm vô cùng tò mò với nhiều thứ bên ngoài, cô hào hứng hỏi Phủ Tinh Lan, mà Phủ Tinh Lan cũng rất có kiên nhẫn trả lời từng câu một.

Cô không phải là đại tiểu thư điêu ngoa kiêu ngạo, ở trên đường bị người bán hàng rong quấn lấy cũng đều tỏ ra mới lạ nói chuyện phiếm cùng họ, thẳng đến khi Phủ Tinh Lan thật sự nhịn không được nữa lôi kéo cô rời đi mới thôi.

Sở Thiên Tâm ở trên đường còn không cẩn thận té ngã một cái, khiến cho chiếc váy hồng nhạt bị bẩn, cô cũng không tức giận, vui vẻ từ trên mặt đất nhảy lên, phủi phủi váy, thấy chiếc nơ bị móc đến mềm rối rũ ở bên người, không nói hai lời trực tiếp rút ra ném xuống đất.

"Không thể vứt rác bừa bãi." Phủ Tinh Lan nhắc nhở cô: "Bên kia có đặt thùng rác, chúng ta có thể qua đó để vứt."

"Ừm, tớ đã rồi." Sở Thiên Tâm ngồi xổm xuống, một chút cũng không chê dơ nhặt nó lên, đi theo Phủ Tinh Lan.

Hai đứa nhỏ trò chuyện rôm rả, dọc đường đi cũng rất hoà hợp sôi nổi.

Vì đảm bảo nhiệm vụ thành công, Dương Diệp đã đi theo bọn họ suốt một quãng đường, tuy nhiên vì bọn họ chỉ lẻn đi trong giờ nghỉ trưa nên cả hai không đi phương tiện gì, chỉ đi bộ một vòng ở gần trường học.

Kỳ thật cho dù cốt truyện có sai sót, hệ thống vẫn có chức năng chỉnh sửa nhất định, chẳng hạn như nếu Dương Diệp nghĩ cách tạo cơ hội cho Sở Thiên Tâm mỹ nhân cứu anh hùng, vậy thì cốt truyện sẽ tự động sinh ra để bổ sung vào nơi thiếu hụt, khiến cho tất cả mọi chuyện phát triển đúng quỹ đạo..

Khi hai đứa nhỏ đang muốn trở về, đi ngang qua một con hẻm héo lánh liền bị mấy tên côn đồ chặn lại.