Lúc này Dương Diệp cũng chưa nhìn ra được từ trên khuôn mặt nhỏ này có một chút gì gọi là "Tà mị", "bá đạo" sau khi thành niên. Hắn mới chỉ có mười hai tuổi, lớn lên so với bạn cùng lứa còn nhỏ gầy hơn không ít, dung mạo mười phần tinh xảo xinh đẹp giống như bé gái gầy yếu vậy, quần áo mặc trên người cũng nhăn nhúm dúm dó, khuôn mặt nhỏ tái nhợt tràn đầy hoảng sợ, da thịt trắng nõn trên người có không ít các vết thương lớn nhỏ, một chút cũng không giống nhị thiếu gia con nhà hào môn, chỉ giống người đau khổ kẻ đáng thương.
Dương Diệp nhìn đến nhíu mày, trong lòng rất không thoải mái, xen lẫn cả sự tức giận bên trong. Đứa bé nhỏ như vậy, sao có thể xuống tay được chứ? Chuyện này cũng quá thảm rồi, bắt nạt trẻ con, đây là cái thú vui rác rưởi gì!
Dương Diệp với tính tình nóng nảy, nếu là ở ngoài đời thực anh khẳng định sẽ trực tiếp xông lên đánh chết con súc sinh ngược đãi trẻ em này.
Nhưng đây là đang ở trong kịch bản, còn anh là tên súc sinh đó....
Anh cắn chặt răng, nâng tay lên, lập tức thấy Phủ Tinh Lan sợ hãi nhắm mắt lại, roi trên tay thế nào cũng không quất xuống được. Nếu là đánh nhau bình thường, anh sẽ không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào, nhưng đối tượng lại là trẻ nhỏ, anh không xuống tay được.
Anh đành phải dùng roi nâng cằm đứa nhỏ này lên, ra lệnh nói: "Mở mắt."
Phủ Tinh Lan giống như con chó sợ bị dạy dỗ, rất nghe lời mở mắt ra, lại không dám nhìn anh.
Trong lòng Dương Diệp cảm thấy hụt hẫng, ngoài miệng thì mắng: "Thật đúng là đồ nhát gan, nhìn thấy vẻ nhát gan này của mày lại càng làm tao tức hơn, mau cút đi!"
Phủ Tinh Lan ước chừng là quá kinh ngạc, hôm nay anh ta cư nhiên không tiếp tục "trừng phạt" mình, cũng một phần sợ anh ta đổi ý, sững sờ tại chỗ.
Dương Diệp thấy vậy quát lớn hơn: "Mày điếc à? Có nghe hay không! Còn không mau cút ra ngoài!"
Anh vừa nói vừa vung roi quất mạnh vào cái cột bên cạnh giường, tiếng động này quá lớn rốt cuộc cũng kéo hồn Phủ Tinh Lan về, hắn lập tức hốt hoảng chạy ra khỏi phòng, trước khi đi còn cẩn thận dè dặt đóng cửa lại, không phát ra một tiếng động nào.
Dương Diệp nhìn nam chính trẻ tuổi, nhíu mày một cái thật sâu.
Anh ở trong phòng chải chuốt lại tình huống của cốt truyện cho rõ ràng mạch lạc, anh là đại thiếu gia của nhà họ Phủ - Phủ Trí Kiệt, lớn hơn Phủ Tinh Lan ba tuổi, năm nay mười lăm, là sản phẩm của một cuộc liên hôn chính trị. Cha mẹ không có tình cảm nhiều lắm, đã rất lâu không về nhà, ai chơi theo ý người nấy, mà ở biệt thự cao cấp rộng lớn này gần như chỉ có hai người thiếu gia là bọn họ, cùng một đống người hầu.
Anh soi gương, vì để đăng nhập với thân phận là người chơi thử nghiệm nên anh không có khả năng thay đổi ngoại hình như người chơi, nên hệ thống mặc định theo thông số của anh, nhưng mô phỏng được giảm xuống đúng với độ tuổi của nhân vật.
Vẻ ngoài của Dương Diệp có thể coi là đoan chính điển trai, mày rậm mắt to, biểu tình trên mặt trời sinh nhìn ít khi nói cười, bởi vì thân hình cao lớn cường tráng, khi nhìn người cũng đều là từ trên cao nhìn xuống, khiến người đối mặt với anh rất áp lực.
Tính cách của anh cũng thẳng thắng và ngay thẳng, anh không thích những điều vô nghĩa, các chi tiết trong sinh hoạt và thói quen cư xử của anh cũng rất thô, cộng với ngoại hình và tính khí quả thực giống như một tên cặn bã. Nói một cách mỹ miều thì là có khí chất đàn ông, mười phần quyết đoán, nhưng nói trắng ra chính là trời sinh có vẻ dữ dằn, nhìn không giống người tốt, loại người này nếu gặp trên đường đều khiến người khác phải đi đường vòng.
Vì thế, cho dù Dương Diệp lớn lên không kém, anh gần như không có duyên với phụ nữ, cô gái nào nhìn thấy anh cũng tìm đường vòng để đi. Cho nên sống nhiều năm như vậy không ít lần bị bọn côn đồ tìm tới gây phiền toái, anh phản kích, dạy dỗ bọn họ, thế nhưng bất tri bất giác còn thành "đại ca" trong miệng bọn họ lúc nào không hay, khiến anh càng bị người trốn tránh.