Ngàn Vạn Lần Đừng Sắm Vai Phản Diện Tà Ác

Quyển 1 - Chương 3: Nam chính đối với vai ác anh trai nổi điên cần tù

Cuối cùng ngay cả hô hấp cũng bị đoạt lấy, đầu lưỡi cũng bị hôn cắn, cơ thể Dương Diệp đã sớm bị cᏂị©Ꮒ tới chín rục, theo bản năng ôm lấy hắn, hai chân cũng quặp chặt lấy vòng eo của hắn. T.ử cung bị chọc tới phát nóng dường như muốn bốc cháy, âm đế, môi â.m hộ đều bị đâm đến phát ngứa phát đau, tiếng va chạm "bạch bạch" vang dội giữa nơi hai người kết hợp khiến cho nước da^ʍ văng tung toé.

Mặt anh đầy nước mắt, giọng nói nghẹn ngào lắc đầu khóc kêu: "Đủ rồi, đủ rồi! Căng quá ô ưm! T.ử cung sắp bị chọc hỏng, chọc hỏng a a!!!"

Dương Diệp sợ hãi kêu lại một lần nữa tới cao trào, dương vậ.t của anh cuối cùng cũng chỉ bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ loãng. Phủ Tinh Lan đâm vào càng thêm hung ác, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng rực từng luồng từng luồng xối vào vách thịt non mềm bên trong khoang tử ©υиɠ, cùng với da^ʍ thuỷ phun tung toé trộn lẫn với nhau. Tất cả đều bị hắn chặn ở bên trong tử ©υиɠ, khiến cho bụng phẳng hơi phồng lên giống như mang thai bốn tháng vậy. Dường như còn có chút đong đưa, nghe được cả tiếng nước dính nhớp sóng sánh bên trong.

"Ô ưʍ...." Anh cảm thấy cơ thể mình đều bị cᏂị©Ꮒ hỏng rồi, từ ngày Phủ Tinh Lan bắt đầu nổi điên, đã sắp hai ngày trôi qua.

Nếu không phải anh bị cᏂị©Ꮒ đến hôn mê thì chính là bị cᏂị©Ꮒ tới tỉnh lại. Chuyện ăn uống đều là dương vậ.t của Phủ Tinh Lan, bị hắn lấy miệng độ nước. Anh ngậm lấy đầu lưỡi của Phủ Tinh Lan, nuốt nước trong miệng của hắn xuống, ngây ngốc giống như da^ʍ phụ chỉ biết ăn côn ŧᏂịŧ, mở rộng hai chân lộ ra â.m hộ hồng hào nuốt ăn cự vật hùng dũng dữ tợn.

Rốt cuộc cự vật bán cương ở bên trong cơ thể anh cũng chịu rút ra ngoài, â.m hộ bị dương vậ.t kéo căng thành cái túi, quả nhiên không thể khép lại được, môi â.m hộ đầy đặn sưng lớn, lộ ra vách thịt đỏ hồng bên trong.

Tròng mắt Dương Diệp mê ly không có tiêu cự, há miệng phát ra tiếng kêu da^ʍ rách nát, bắp đùi co rút, cả người đều run nhè nhẹ, theo bản năng muốn cuộn người khép lại bắp đùi tê mỏi. Thế nhưng sâu bên trong â.m hộ đã bị xuất vào rất nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙ và nước da^ʍ lại không giống như mong muốn phun trào ra từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ tanh tưởi, cột nước nhỏ bởi vì tư thế của hai người mà phun tung toé lên bụng, chăn đệm dưới thân cũng bị ướt một mảng lớn, â.m hộ dâʍ đãиɠ run rẩy hoàn toàn mất khống chế.

"Hỏng, hỏng rồi a a a...." Cao trào cực hạn hoàn toàn cướp đi thần trí của Dương Diệp, cánh tay mềm nhũn vô lực của anh đấm đánh lên người Phủ Tinh Lan, lộ ra tiếng khóc nức nở nổi giận mắng: "Đồ, đồ khốn này! Ha... quá lớn rồi hức, vẫn còn làm.... â.m hộ đều sắp hỏng rồi, không khép được, về sau, về sau phải làm sao bây giờ...."

Giây phút này anh thật sự sợ bị chơi hỏng đến mức â.m hộ không thể khép lại, mỗi giây mỗi phút về sau đều chảy ra nước da^ʍ tanh tưởi, một chạm liền phun, tuỳ tiện bị người lột quần cᏂị©Ꮒ vào khoang tử ©υиɠ, hoàn toàn trở thành chậu thịt của người đàn ông.

"Thực xin lỗi." Phủ Tinh Lan thành khẩn tạ lỗi, yết hầu của hắn lăn lộn một cái, giọng điệu mất mát lừa gạt nói: "Em lại giúp anh hai lấp kín là được mà."

Hắn nói xong lập tức hẩy hông một lần nữa cắm nguyên cây vào lỗ, côn ŧᏂịŧ bự khiến người ta hãi hùng lần nữa giập vào thật sâu, chặt chẽ khoá kín tử ©υиɠ, chơi đùa người dưới thân đến ngu dại ngây ngốc.

Hắn ghé vào người Dương Diệp chậm rãi giã dập, hôn cắn môi anh, đôi mắt màu nâu nhìn chằm chằm vào anh, giống như dã thú đang khoá chặt con mồi: "Anh hai, khi còn nhỏ anh toàn mắng em là chó. Thật ra em cũng nguyện ý cả đời này chỉ làm chó của anh, nhưng anh hai cũng phải cả đời này làm cɧó ©áϊ của em, â.m đạo và hậu huyệt của anh chỉ có thể để cho em cᏂị©Ꮒ, cả đời này chỉ có thể là của em!"

"Ha..." Dương Diệp bị dòng nước ấm bao vây đến tê dại, ái tình hun đúc khiến anh cảm thấy người như trên mây, nhịn không được ôm chặt lấy thân hình ấm áp phía trên, eo hõm xuống đùa theo động tác của hắn, "Bên trong ưʍ.... chặn... căng quá, từ bỏ..."

Không được……

Không được…… Như vậy sẽ trở nên kỳ quái…… Thật sự sẽ bị chơi thành……

Phải nhanh chóng rời khỏi nơi này....

Dương Diệp ở trong lòng vô số lần mặc niệm rời khỏi, nhưng hệ thống vẫn như cũ không đưa ra bất kỳ lời đáp nào.

Anh không có cách nào rời đi.

Vì sao mọi chuyện lại biến thành như vậy?

Rõ ràng khi đăng nhập vào kịch bản, hết thảy mọi thứ đều rất bình thường, anh căn bản không nghĩ tới mọi chuyện về sau sẽ như thế này....

_____

Moè 😙