Dáng Ai Bên Thềm

Chương 38

Ngày hôm ấy, sau cuộc chạm mặt vô tình giữa Hoa và mẹ cô, khi trở về nhà, Huấn đã suy nghĩ rất nhiều. Chuyện này vốn dĩ không liên quan đến anh, cơ mà Hoa là người anh yêu, bởi vậy, tất cả những sự việc xảy đến trong cuộc sống của cô ấy anh đều quan tâm và không bỏ qua. Nhờ những mối quan hệ bạn bè của mình trong địa bàn huyện, Huấn thu thập được chút thông tin liên quan đến người phụ nữ tên Nhung ấy. Lúc trước kia, khi chưa biết ngọn ngành sự việc thì Huấn cảm thấy tò mò. Giờ đây, khi đã biết mọi chuyện, Huấn từ tò mò chuyển sang tâm trạng ưu phiền và lo lắng, bởi câu chuyện mà anh được nghe kể giờ đây phức tạp hơn rất nhiều. Phải làm sao để truyền đạt lại cho Hoa hiểu đây? Và nếu như biết chuyện, không biết phản ứng của cô ấy sẽ ra sao?

Đêm khuya, một mình đứng trên tầng thượng của căn nhà 3 tầng, ánh mắt Huấn như chìm sâu vào đêm đen vô tận. Không gian yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ âm thanh của các loại côn trùng kêu râm ran, gió đêm nhẹ đưa khiến cho những tán lá cây kêu xào xạc. Buổi đêm ở quê nhà thật yên bình, không có những hệ thống đèn cao áp chiếu sáng mọi ngõ ngách, không có những âm thanh động cơ ô tô gào rú trên xa lộ, cũng chẳng có những tòa nhà cao chọc trời. Đêm ở quê chỉ tuyền một màu đen, bốn bề vắng lặng, con người và cảnh vật như hòa vào làm một.

Huấn cứ đứng đó, hai tay cho vào túi quần, anh nặng lòng với những suy nghĩ về câu chuyện của người yêu. Anh yêu Hoa là thật, giờ đây biết được câu chuyện của cô, anh lại thấy thương cô nhiều hơn. Anh lo sợ người con gái mình thương sẽ không chống đỡ được nếu như phải đối diện với sự thật tàn khốc mà cuộc đời này đem đến.

Đang chìm vào những dòng suy nghĩ mông lung, bỗng, trong bóng tối, dù chưa nghe được tiếng bước chân, nhưng dựa vào tín hiệu “mùi hương” đặc trưng của nữ nhân nhàn nhạt lan tỏa trong không khí, Huấn vô thức quay người lại nhìn. Đôi mắt anh đã thích nghi được với bóng tối, và bởi vậy, ngay lúc này, không khó để nhận ra hình dáng quen thuộc của Hoa đang từ xa tiến đến gần. Anh không quá ngạc nhiên khi thấy cô xuất hiện ở đây, vì anh hiểu, nếu bản thân rơi vào hoàn cảnh tương tự, chắc anh cũng sẽ dằn vặt và khó chịu lắm.

Huấn nhẹ nhàng bước đến gần người yêu, đôi tay dang rộng để đón cô vào lòng mình, muốn dùng sự ấm dáp, dịu dàng nơi vòng tay để chở che cho Hoa. Hoa không từ chối, cô như chú mèo con ngoan ngoãn ngã vào lòng anh, hô hấp có phần thổn thức, dường như cô đã khóc. Huấn dịu dàng cất lời:

— Sao em biết anh ở trên này?

Hoa đáp lời bằng giọng run run:

— Em nhắn tin không thấy anh trả lời, tìm kiếm trong phòng cũng không thấy anh đâu. Em đoán anh không ngủ được nên bỏ lên đây hóng gió. Đây là thói quen của anh khi ở Hà Nội mà.

Huấn nghe vậy vô thức mỉm cười, anh siết chặt vòng tay mình hơn, chỉ muốn một ngụm nuốt chửng cô người yêu dễ thương ấy vào lòng. Hoa lưu tâm đến những thói quen của anh như vậy, ắt hẳn trong trái tim cô, anh đã chiếm giữ một vị trí rất quan trọng.

Cả buổi Hoa không ngừng suy nghĩ về chuyện của mẹ, cô nghĩ nhiều tới mức đ,ầu ó,c như muốn nổ tung ra. Những lúc stress như vậy, cô muốn tìm đến Huấn, muốn được ở bên anh, muốn có người lắng nghe nỗi lòng của mình, và hơn cả, cô muốn được dựa dẫm.

Thời gian cứ thế im lặng trôi đi, bất chợt, Huấn buột miệng thì thầm:

— Chiều mai mình về Hà Nội nhé!?

— Em… muốn được gặp mẹ!

Hoa thẳng thắn bày tỏ mong muốn của bản thân mình với Huấn, nghe xong Huấn im lặng mất mấy giây, lát sau anh chậm rãi nói:

— Anh hiểu là em có rất nhiều điều còn lấn cấn trong lòng, cũng rất tò mò muốn biết cuộc sống hiện tại của mẹ ra sao. Nhưng điều anh quan tâm là, nếu như biết rõ được mọi chuyện, em sẽ thấy thanh thản hơn, hay lại tâm tư sầu muộn?

Hoa ngẩng mặt lên nhìn Huấn với ánh mắt đầy nghi hoặc:

— Anh biết gì về mẹ em sao?

Huấn không có ý giấu Hoa, cũng không muốn nói dối, anh suy nghĩ nhiều như vậy cũng là vì lo lắng và muốn tốt cho cô. Nhưng suy cho cùng, Hoa xứng đáng được biết mọi chuyện về bà Nhung. Nghĩ vậy, Huấn thong thả cất lời:

— Muốn gặp mẹ em không khó. Nhưng em phải hứa với anh, không được kích động, tuyệt đối giữ bình tĩnh. Người phụ nữ ấy là mẹ của em thật, bà ấy biết rõ em sinh ra và lớn lên ở đâu, nếu như muốn gặp em và Hoàng thì không thiếu cách. Nhưng bao năm qua, mẹ không về tìm em. Có thể là bà ấy có nỗi khổ riêng, khi mình chưa hiểu hết được ngọn ngành câu chuyện thì không thể tùy tiện đánh giá được.

Đôi mắt Hoa như sáng bừng lên giữa màn đêm, cô hồi hộp hỏi Huấn:

— Anh thực sự biết mẹ em đang ở đâu sao? Anh nói cho em biết đi. Em hứa sẽ không kích động, em không làm điều ngu ngốc đâu. Em hứa đấy!

— Thực ra lúc chạm mặt người phụ nữ ấy trong điện thờ, anh đã cảm thấy có chút quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ ra được người đó là ai. Anh cũng suy nghĩ rất nhiều sau khi nghe em kể mọi chuyện, bởi vậy cố gắng lục lọi ký ức và tìm hiểu một chút.

— Mẹ em đang ở đâu hả anh? Bà ấy đang ở đâu?

Hoa liên tục đặt câu hỏi truy vấn, trong thái độ và lời nói có phần gấp gáp, Huấn hiểu là cô ấy đang kích động lắm. Cũng dễ hiểu vì cô đã xa vắng mẹ bao năm trời, tình cảm m,áu m,ủ tình thâm là thứ khiến cho con người ta dằn vặt và day dứt nhất.

— Em bình tĩnh đi, anh sẽ kể cho em nghe mọi chuyện.

Đôi mắt Hoa mở to hết cỡ, cô nhìn Huấn chăm chú, bờ môi mấp máy nói:

— Em đang hết sức bình tĩnh. Anh có thể nói luôn được không?

— Câu chuyện được truyền miệng nên anh không đảm bảo chính xác 100%. Tuy nhiên, trước mắt có thể thỏa mãn được trí tò mò của em. Theo những gì anh được nghe kể, mẹ em kết hôn với người đàn ông tên Chinh, nhà ở trung tâm thị trấn. Ông Chinh từng có vợ, có một đứa con riêng, năm nay học lớp 12. Từ khi chung sống với mẹ em, hai người họ có thêm một bé gái, năm nay 9 tuổi. Chính là em bé mà chúng ta đã chạm mặt ở chùa.

Nghe Huấn kể tới đây, Hoa ngầm thừa nhận phán đoán của mình là chính xác. Nhìn ánh mắt và thái độ của mẹ khi trò chuyện với bé gái ấy, Hoa đã có cảm giác họ là m,áu m,ủ ruột thịt. Không ngờ lại chính là như vậy. Cô chính xác có thêm một cô em gái.

— Ông Chinh chuyên đi đánh hàng từ biên giới về đổ buôn cho các đại lý nhỏ lẻ trong nước. Cuộc đời ông ấy rong ruổi trên những hành trình xa xôi, thời gian ở nhà rất ít. Cuộc sống với người vợ trước không mấy êm đềm. Tuy nhiên, khi kết hôn với mẹ em, hai người họ chung sống rất hòa thuận và hạnh phúc. Hiếu – con riêng của ông Chinh rất hiếu thảo với ba và dì. Cách đây 2 năm, ông Chinh bị u,ng th,ư gan, sau thời gian dài chiến đấu với căn bệnh quái ác, ông Chinh ra đi bỏ lại người vợ hiền và 2 đứa con thơ.

Từ ngày theo ông Chinh về làm dâu, mẹ em buôn bán đủ các loại mặt hàng, phần lớn nguồn hàng là do ông Chinh cung cấp. Sau này ông ấy không đi xa được nữa, mẹ em chuyển qua bán bún canh. Anh đã từng ăn ở cửa hàng của mẹ em nhiều lần. Rất ngon và sạch sẽ!

Hoa nghe vậy tròn mắt ngạc nhiên:

— Anh từng gặp mẹ em nhiều lần rồi sao??

— Ừm. Rất nhiều lần. Vì nhà ông Chinh ở ngay đường trục chính chạy qua trung tâm của huyện, gần đó có sân vận động lớn lắm. Mỗi khi có dịp về quê, hội bạn anh hay kéo nhau ra đấy đá bóng giao lưu. Đá bóng xong cả hội lại ghé vào quán mẹ em ăn bún canh và uống trà đá.

— Ngày mai… anh đưa em đến quán của mẹ được không ạ?

— Em định làm gì?

— Em chưa biết mình sẽ làm gì, nhưng em muốn biết mẹ đang ở đâu, cuộc sống hiện tại như thế nào. Lúc trước, khi còn nhỏ, đã từng có thời gian em rất giận mẹ. Giận vì không hiểu vì sao mẹ rời bỏ ba con em mà đi. Sau này lớn lên, hiểu chuyện hơn một chút, mỗi khi nghĩ về mẹ em không còn giận nữa, nhưng vẫn rất nhớ mẹ. Em nghĩ, mẹ lựa chọn rời xa ba con em là có lý do riêng. Em chỉ mong mẹ luôn khỏe mạnh, bình an và có cuộc sống mới thật hạnh phúc.

Hoa thì thầm trong ngực Huấn, nhưng kỳ thực, trong lời nói của cô có đến một nửa là không thật lòng. Khi chứng kiến cảnh mẹ dịu dàng và quan tâm bé gái ấy, sự ghen tuông trong cô trỗi dậy. Trong tiềm thức, Hoa mặc định mẹ là của riêng chị em cô mà thôi, giờ đây mẹ đã không ở bên, thứ tình cảm ấy mẹ trao cho người khác… Hoa không có cách nào ngăn chặn được nỗi tổn thương kéo đến trong lòng.

— Em nghe anh nói hết đã.

— Còn chuyện gì anh giấu em nữa sao?

— Anh không giấu em, là anh chưa nói cho em biết.

— Chuyện gì thế ạ?

— Sức khỏe của mẹ em thời gian này rất kém. Nghe nói, thỉnh thoảng mẹ em nghỉ bán hàng khoảng nửa tháng để nhập viện điều trị.

— Mẹ… mẹ … mẹ em… bà ấy bị sao hả anh?

— U,ng th,ư cổ tử ©υиɠ.

Huấn chậm rãi nói, cánh tay Hoa vô thức buông thõng xuống, trái tim trong ngực đau đớn như muốn trụy, cô lặng người, gần như không thể tin được những lời Huấn nói ra là sự thật. Mẹ cô… không thể nào, không thể có chuyện đó được, mẹ cô vẫn rất khỏe mạnh, bà ấy không có bệnh gì hết… Hoa phủ định câu nói của Huấn trong suy nghĩ, cô liên tục lắc đầu, nhưng không hiểu sao, những giọt lệ trong veo từ đôi mắt diễm lệ không ngừng chảy xuống. Cô phải làm sao đây? Vừa mới gặp lại mẹ sau quãng thời gian dài đằng đẵng, vậy mà….

— Anh nói dối. Mẹ em rất mạnh khỏe, bà ấy làm sao có thể mắc căn bệnh đó được… em không tin!

Vừa nói Hoa vừa đưa tay lên trước ngực Huấn và đấm khe khẽ, tuy nhiên, toàn thân cô chẳng còn chút sức lực nào. Chứng kiếm người yêu tự mình vật lộn với những vết thương lòng như vậy, Huấn cũng chẳng thể vui vẻ nổi. Khoảnh khắc này, điều duy nhất anh có thể làm là cho cô mượn bờ vai của mình, dùng vòng tay ấm áp để bao bọc và che chở cho cô…

***

Sáng ngày hôm sau.

Huấn đưa Hoa đến quán bún của bà Nhung, vì anh không muốn cô tự mình dày vò chính mình thêm nữa. Nguyên một đêm thức trắng, vì khóc nhiều nên mí mắt Hoa sưng húp lên, gương mặt cô nhạt nhòa thiếu sức sống. Đứng dưới gốc cây cổ thụ đối diện quán bún của bà Nhung, từ phía xa, Hoa lặng người quan sát mẹ loay hoay bán hàng. Đôi tay của người phụ nữ ấy làm nhanh thoăn thoắt, hết thái hành, chan nước dùng rồi chạy đi chạy lại bưng bê cho khách. Làm sao có thể tin được dáng hình nhỏ bé nhanh nhẹn kia trong người đang mang trọng bệnh được chứ??

Thấy Hoa im lặng hồi lâu, Huấn tò mò hỏi:

— Bây giờ em định thế nào? Có muốn nói chuyện với mẹ không?

— Liệu em đến… mẹ có trốn tránh em không?

— Anh không dám chắc. Nhưng đã cất công tìm đến đây rồi, anh nghĩ em nên gặp mẹ. Mẹ con trực tiếp nói chuyện với nhau sẽ giải đáp được nhiều khúc mắc.

Hoa khẽ gật đầu, cô đan ngón tay vào tay Huấn và chậm rãi bước qua đường. Lúc này quán ăn đã vãn khách, bà Nhung đang dở tay lau dọn bàn ăn, thấy có khách vào, bà đon đả cất lời:

— Chào hai cháu. Hai cháu muốn ăn gì nhỉ?

Hoa không biết nói gì, cô ngồi xuống ghế khẽ cúi mặt xuống. Huấn nhẹ nhàng nói:

— Cho cháu 2 bún canh thập cẩm cô nhé!

— Đợi cô một lát.

Hoa ngồi đối diện với Huấn, cô chưa bao giờ nghĩ gặp lại mẹ mà thấy khó xử như lúc này. Lén lút giống như đi ăn trộm. Bà Nhung làm một lát đã quay ra, trên tay là chiếc khay lớn đặt hai bát bún canh theo yêu cầu của khách. Vừa đặt xuống bàn bà vừa vui vẻ nói:

— Mới ăn Tết xong, ăn bún canh là nhất đấy các cháu ạ.

— Cháu cảm ơn! – Huấn lịch sự đáp.

Đúng lúc bà Nhung đặt bát bún trước mặt Hoa thì cô ngẩng mặt lên nhìn. Khoảnh khắc 4 mắt chạm nhau, bà Nhung ngỡ ngàng đến sửng sốt. Bà bước giật lùi hai bước ra phía sau, ánh mắt không che giấu được sự hoang mang và bối rối.

Hoa lấy hết can đảm, cô đứng dậy và tiến về phía bà Nhung, chậm rãi cất lời:

— Mẹ có nhận ra con không?

Đôi mắt bà Nhung mở to hết cỡ, toàn thân run rấy không biết phải đối diện với con gái mình ra sao. Bờ môi bà Nhung khẽ mấp máy định nói câu gì đó nhưng rốt cuộc lại không thốt lên được câu hoàn chỉnh.

— Con chỉ muốn biết hiện tại mẹ sống thế nào? Có tốt không? Có hạnh phúc không… Vậy thôi, con tuyệt đối không làm phiền đến cuộc sống của mẹ.

— Hoa à…

Bà Nhung cố gắng lắm mới nói được hai chữ, nói đến đây thì nước mắt không hẹn mà cũng chảy xuôi xuống đôi gò má. Hoa vừa giận lại vừa thương mẹ. Nhìn thân hình nhỏ bé của mẹ đang run lên vì khóc, cô bối rối chẳng biết phải làm sao, lúc này chỉ biết hành động theo cảm xúc của con tim. Cô rất nhớ mẹ, không do dự mà chạy đến ôm chặt lấy bà Nhung. Người mẹ phảng phất mùi nước dùng, mùi hành ngò rau thơm, ngoài ra, mùi thuốc kháng sinh đậm đặc không thể che giấu. Hoa đau thắt lòng khi cảm nhận được cơ thể gầy yếu của mẹ. Bà Nhung ôm lấy con gái, bờ môi ngập ngừng run rẩy gọi tên.

— Hoa… Hoa… Con gái mẹ đã lớn thật rồi!!

— Mẹ có nhớ con không? Mẹ có nhớ Hoàng không? Chị em con rất nhớ mẹ. Lúc nào chúng con cũng nhớ đến mẹ.

Bà Nhung bật khóc nức nở. Tâm tình của người phụ nữ ấy chưa có khi nào được bình yên đúng nghĩa. Nói không nhớ các con là sai. Làm gì có người phụ nữ nào đ,ứt từng khúc r,uột đẻ con ra mà không yêu thương, không nhung nhớ?? Nhưng bà biết, bản thân đã phạm sai lầm lớn nên không còn mặt mũi nào tìm về gặp con.

Trước đây, cứ mỗi lần ông Chinh đi đánh hàng xa nhà, bà Nhung âm thầm đón xe về Hà Nội, tìm về ngõ phố quen thuộc, chỉ dám đứng từ xa quan sát, thấy chồng con vẫn khỏe mạnh… Bà yên lòng rồi lại gạt nước mắt ra đi. Mấy năm trở lại đây, cuộc sống có nhiều biến cố xảy ra, tình hình kinh tế gặp khó khăn, bà Nhung bị cuốn vào guồng quay cơm áo gạo tiền, nữa là biết các con đã trưởng thành nên bà cũng không tìm về nữa. Chỉ không ngờ là, có ngày Hoa tìm về đến tận đây.

— Mẹ nhớ con lắm. Mẹ lúc nào cũng nhớ con. Nhớ cả Hoàng nữa. Mẹ nhớ các con nhiều.

— Tại sao mẹ không chú ý giữ gìn sức khỏe? Mẹ gầy như vậy thì sức đâu mà làm việc?

Như sợ Hoa biết chuyện, bà Nhung vội vàng giải thích:

— Mẹ rất khỏe, mẹ không sao cả. Nhìn mẹ gầy thế thôi nhưng mẹ khỏe lắm. Con đừng lo cho mẹ. Ngồi xuống đây, con ăn thử bún mẹ nấu đi. Ăn chút gì đi con…

Hoa ngồi xuống ghế, bà Nhung cũng ngồi xuống bên cạnh, lúc này bà mới chú ý đến Huấn, bà nhận ra gương mặt điển trai của anh vì ấn tượng từ hôm ở chùa. Huấn lễ phép nói:

— Cháu chào cô!

— Cháu là…?

— Chắc cô không nhận ra cháu, thỉnh thoảng cháu vẫn đến ủng hộ quán cô đấy ạ.

— Thế à.. Lâu quá không gặp cháu nên cô không nhớ là ai, khách ra vào mỗi ngày cũng nhiều…

— Không sao ạ.

Hoa cất lời chen ngang:

— Mẹ, anh ấy là bạn trai của con!!

Bà Nhung nghe xong không mấy ngạc nhiên, thực lòng bà rất tò mò muốn biết vì sao Hoa lại xuất hiện ở đây. Nhưng bà nghĩ, bản thân không có tư cách để chen ngang hay can thiệp vào cuộc sống của Hoa nữa. Thấy mẹ im lặng, Hoa lại nói thêm:

— Đúng là trái đất tròn. Bao năm qua con luôn cố gắng tìm mẹ nhưng không được. Lần này con về thăm nhà anh Huấn, vô tình lại gặp được mẹ.

Bà Nhung đau khổ cất lời:

— Hoa, con tha lỗi cho mẹ… Mẹ sai rồi!

Dẫu biết, nói lời xin lỗi vào giây phút này cũng chẳng có nghĩa lý gì, nhưng bà Nhung luôn cảm thấy lỗi lầm của mình quá lớn. Lời nói được thốt ra xong thì tâm can người phụ nữ ấy cũng theo đó mà thổn thức không yên, không gian bỗng chốc rơi vào im lặng nhường chỗ những giọt nước mắt và những tiếng nấc nghẹn ngào..