Dáng Ai Bên Thềm

Chương 10

Ngồi bên quầy bar, cánh tay Hoa vô thức đưa ly rượu lên trước mặt và liên tục dung nạp thứ chất lỏng màu đỏ mận ấy vào cơ thể. Tâm trí cô đan xen chồng chéo những luồng suy nghĩ khác nhau, phải nói với Hoàng như thế nào để cu cậu không bị sốc nhỉ? Nếu như biết chuyện Uyên phản bội, phản ứng của em trai cô sẽ ra sao? Ngón tay khẽ miết nhẹ trên màn hình cảm ứng, Hoa đắn đo không dám gửi những hình ảnh vừa chụp được gửi cho Hoàng.

Và ở góc quầy bar nào đó, dường như Uyên cũng đã bắt gặp được ánh mắt quen thuộc của Hoa. Tuy nhiên, thái độ của cô nàng dửng dưng như không, hoàn toàn không biểu thị chút cảm xúc ngượng ngùng hay gì khác. Ngược lại, Uyên giống như đang cố ý phô bày ra tất cả những hành động lố bịch, như muốn truyền cho Hoa một thông điệp rằng “Em trai của chị chỉ là một kẻ ngốc”.

Hôm nay là sinh nhật Quỳnh, cảm giác ban đầu của Hoa là vui vẻ, hồi hộp, tò mò và đầy hứng khởi khi đặt chân vào chốn ăn chơi này. Tuy nhiên, những cảm xúc ấy nhanh chóng tan biến, thay vào đó là sự phẫn nộ và bất bình thay đứa em trai. Tình cảm m,áu thịt giữa các thành viên trong gia đình vào thời khắc này như cuộn trào khắp huyết quản. Hoa thấy thương cho em trai mình quá!

Khi đã ngồi đủ lâu, Uyên và gã đàn ông giàu có kia dìu nhau bước ra khỏi quầy bar. Trước khi rời đi, Uyên cố ý đá xéo ánh mắt về phía Hoa và tặng cô một nụ cười đầy mỉa mai.

— Thật vớ vẩn!!

Hoa tức giận buột miệng thốt lên.

Quỳnh nghe không rõ liền hỏi lại:

— Cậu vừa nói gì thế?

— Không có gì.

— Nay sinh nhật tớ mà, vui vẻ lên chứ, nhìn mặt cậu cứ quạo quạo thôi…

— Nghĩ đến việc em trai tớ bị người yêu cắm sừng… tớ không thể nào vui vẻ được.

— Chuyện tình cảm cá nhân của mỗi người, cậu quản làm sao được? Biết đâu, giữa hai đứa nó sớm đã có những rạn nứt rồi nhưng Hoàng không kể cho cậu biết thì sao?

— Rạn nứt kiểu gì mà tuần trước nó vẫn theo em trai tớ về nhà, hai đứa còn làm chuyện đó cùng nhau… ầm ĩ hết cả lên.

— Ôi thế à? Mới đây luôn á.

— Ừ. Thế tớ mới bực.

Rời khỏi quán bar, Uyên theo gã trai giàu có ngồi lên chiếc xe Rolls Royce và nhanh chóng di chuyển tới khách sạn đã được đặt từ trước. Sau màn tặng hoa và quà nhân ngày sinh nhật, gã trai hấp tấp đẩy Uyên nằm xuống ga giường lạnh lẽo. Cảm thấy người đàn ông này có chút hấp tấp, vội vàng, Uyên khẽ đẩy anh ta ra và nũng nịu nói:

— Tuấn, anh bình tĩnh đã nào.

— Anh phải bình tĩnh như thế nào đây??

Lời vừa dứt, Tuấn nhanh chóng áp sát người xuống, dưới ánh đèn vàng mờ mờ ảo ảo, nửa thân người để trần của anh hiện rõ từng cơ bắp cuồn cuộn. Xen lẫn trong hơi thở nóng ấm là hương thơm gỗ mộc ngọt ngào, trong lành và dễ chịu. Bờ môi Tuấn hối hả lướt trên gương mặt cô, khẽ khàng chạm qua sống mũi và có phần mạnh bạo khi dừng lại ở đôi môi đỏ mọng, ngang ngược cạy môi Uyên ra, bá đạo đưa lưỡi vào trong khoang miệng và càn quấy không ngừng.

Một lúc sau, nụ hôn của Tuấn mới chuyển hướng sang vành tai, lần này nó trở nên mềm mại, hơi thở đυ.c ngầu nóng hầm hập. Nhiệt độ trên môi Tuấn như muốn làm tan chảy cơ thể Uyên, cô thấy cả người mình nóng như lửa, cảm nhận từng khấc da thịt đều đang bị anh chi phối. Thỉnh thoảng Uyên khẽ rướn người lên và đón nhận những động tác mơn trớn, cưng chiều mà Tuấn đem lại.

Càng lúc Uyên càng cảm nhận rõ ràng “niềm tự hào” của đàn ông dưới hạ thân anh đang bừng bừng khí thế. Khoảng không giữa hai chân Uyên liên tiếp bị vật đàn ông đó cọ vào và ma sát không ngừng nghỉ, nhiệt độ nóng rẫy ở nơi đó khiến đầu óc cô dần trở nên mụ mị.

Bàn tay của Tuấn càng lúc càng bạo dạn, những ngón tay linh hoạt tháo bỏ lớp váy áo phiền phức, khuy áo nhỏ xinh cũng bật mở liền sau đó, cảnh xuân lập tức phô bày trước mắt. Tuấn si mê nhìn ngắm rồi nhẹ nhàng vùi sống mũi vào nơi mềm mại đó. Nó giống như một dãy núi cao lớn và chạy dài, hai đóa hoa mai nhỏ xinh trên đỉnh núi run rẩy khiến anh chỉ muốn thưởng thức ngay lập tức.

Tuấn cầm lấy tay Uyên và nhẹ nhàng đặt xuống nơi ấy của mình, khi bàn tay cô chạm lên hiện vật cũng là lúc kích thước khủng ấy khiến cô tròn mắt vì bất ngờ, nó thực sự lớn và nóng quá! Những ngón tay bắt đầu hoạt động đều đặn hơn, nhẹ nhàng động chạm và kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến từng tế bào nhạy cảm. Uyên buột miệng thốt lên:

— Nó… lớn quá!

— Hãy dùng cơ thể em để cảm nhận nó đi…

Lời vừa dứt, Tuấn áp đôi môi mình xuống bờ môi của Uyên, mạnh bạo chiếm hữu và xâm lấn vào bên trong khoang miệng. Mùi gỗ mộc bao trùm hai thân thể xen lẫn với hương say du͙© vọиɠ càng lúc càng nồng đậm và lan tỏa khắp căn phòng. Khung cảnh đẹp nhất là ngọn núi tuyết trên thềm ngực, hai chấm nhỏ hồng hào trên đỉnh núi dưới ánh sáng mờ ảo càng thêm cuốn hút đến ma mị. Ánh mắt Tuấn giờ đây ngập tràn ánh nhìn của dã thú, sốt ruột cúi xuống ngậm lấy một bên nụ hoa kiều diễm đó, ngón tay cũng không chịu thua kém mà đưa lên nhào nặn nụ hoa ở bên cạnh.

Ngọn lửa dưới thân Tuấn càng lúc càng kêu gào ầm ĩ, anh đè lên người Uyên, một tay giơ chân cô lên cao và khẽ rướn người. Không một động tác thừa!! Con quái thú khỏe như trâu đó hùng hục tiến vào bên trong, từng bước từng bước tấn công thành trì sớm đã ẩm ướt không lối thoát ấy.

***

Vui chơi ở quán bar đến 11h thì Hoa đòi về, Quỳnh biết tính cách cô bạn thân nên cũng không miễn cưỡng ở lại mà đồng ý luôn. Thong thả tản bộ bên lề đường, Quỳnh nói:

— Lúc tối ăn linh tinh nên giờ đói bụng quá. Ăn phở rồi hãy về nhé?

— Cũng được.

Hoa gật đầu hưởng ứng.

Ngó nghiêng thấy gần đó có quán phở khuya, Quỳnh và Hoa dắt nhau đi vào. Chủ quán thấy hai cô nàng ăn vận sεメy, họa mặt lộng lẫy, thoáng nhìn đã xuất hiện suy nghĩ không mấy tốt đẹp. Vì họ nghĩ, hai cô gái này làm việc ở sàn nhảy!

Đang ăn dở thì điện thoại Hoa có tin nhắn mới, cô mở ứng dụng mes ra thì thấy, cả Huấn, cả Duy đều gửi tin nhắn đến. Có lẽ ngồi trong quầy bar ồn ào quá nên Hoa không biết, Duy gửi tin cho cô cách đây 3h đồng hồ. Tin gần nhất là của Huấn. Cô ưu tiên reply inbox của anh hàng xóm trước.

— Em ngủ chưa? Hôm nay bận gì mà không thấy online?

— Em đi sinh nhật bạn, chuẩn bị về ạ.

— Em đang ở đâu?

— Anh hỏi làm gì ạ?

— Giờ này còn chưa về, con gái ra ngoài lúc trời khuya như này là nguy hiểm lắm. Cho anh địa chỉ đi, anh đến đón em!

Sự chủ động của Huấn khiến trống ngực Hoa đập rộn ràng. Suy nghĩ một lát, cô soạn tin reply:

— Em đang ăn phở cùng đứa bạn, lát nữa chúng em đi grab về. Anh yên tâm đi, sẽ không sao đâu.

— Đi grab anh cũng không yên tâm. Cho anh địa chỉ hiện tại của em đi, anh qua đón em.

— Em có thể tự về được mà…

— Nghe lời anh…

— Nhất định phải cho ạ?

— Em không còn lựa chọn nào khác!

Thấy Hoa đăm chiêu suy nghĩ, Quỳnh tò mò hỏi:

— Dai nào lại nhắn tin à?

— Mỹ nam nhà hàng xóm. Anh hỏi tớ đang ở đâu để đến đón.

— Uầy. Galant thế.

Hoa không đáp lời cô bạn thân mà âm thầm gửi vị trí hiện tại của mình cho Huấn. Không hiểu sao cô mong được gặp anh vào lúc này, muốn được thấy sự dịu dàng và quan tâm của anh ấy.

Tắt điện thoại, Hoa tập trung ăn nốt chỗ dở, đang ăn ngon miệng thì Quỳnh vỗ nhẹ vào chân cô rồi hỏi nhỏ:

— Ê mày, có phải mỹ nam nhà hàng xóm đi SH không?

Hoa ngạc nhiên nhưng vẫn không ngẩng đầu lên nhìn, chỉ khẽ đáp:

— Ừ. Nhưng sao đoán hay thế?

— Có phải anh ấy đeo đồng hồ Apple màu đen?

— Khϊếp, thánh à? Đoán gì mà chuẩn kinh.

— Ngẩng đầu lên đi, chàng đến rồi đấy.

Hoa chột dạ, cô buông vội đôi đũa xuống bàn ăn rồi ngẩng đầu lên nhìn. Quả đúng như Quỳnh nói, cách vị trí hai cô ngồi không xa, Huấn đã xuất hiện. Anh ngồi trên xe máy, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía Hoa. Khoảnh khắc 4 mắt chạm nhau, Huấn khẽ mỉm cười thay lời chào hỏi. Anh đi đôi giày Vans trắng, quần Jean xám khói và chiếc sơ mi trắng để mở 2 chiếc cúc đầu tiên.

Quỳnh ngồi bên suýt xoa:

— Sao đẹp trai dữ vậy? Đúng cậu không nói điêu về chàng tí nào. Nhìn mlem thật sự!

— Trả tiền rồi đi về đi.

Hoa chủ động đi vào bên trong và trả tiền ăn khuya, đồng thời tản bộ đi về phía Huấn. Ánh mắt Huấn dường như bị cuốn vào đường cong ma mị ẩn hiện trên body của Hoa, không ngờ khi cô ấy thay đổi phong cách lại hấp dẫn đến như vậy.

Quỳnh nhanh miệng nói:

— Em chào anh, em là bạn của Hoa!

Huấn mỉm cười đáp lễ:

— Chào em, anh cũng là bạn của Hoa.

— Anh đưa Hoa về trước đi, em gọi xe về sau cũng được ạ.

Huấn galant nói:

— Để anh gọi xe cho em. Cho anh địa chỉ của em nhé.

— Dạ thôi, không dám phiền anh đâu ạ.

Hoa ghé tai Huấn và thì thầm địa chỉ của Quỳnh, chỉ một lát, một chiếc grabcar đã xuất hiện. Quỳnh vui vẻ ngồi vào xe và nói tạm biệt hai người họ, tuy nhiên, Huấn vẫn không yên tâm. Anh lặng lẽ chạy theo grab cho đến khi thấy Quỳnh bước vào nhà an toàn rồi mới quay đầu đưa Hoa về nhà.

Trên đường đi, Hoa im lặng không nói gì, Huấn cũng lặng lẽ lái xe, lát sau anh hỏi:

— Em mặc vậy có thấy lạnh không?

Hoa liền nhìn lại chiếc váy thiếu vải trên người mình, lúc này cô thực sự thấy hơi ngại, vì nhìn bộ dạng của mình có phần sεメy quá, nữa là đi chơi về khuya, không biết anh ấy có đánh giá gì không?

— Em không thấy lạnh. Cảm ơn anh đã đến đón em.

— Việc anh nên làm mà. Đi sinh nhật mà diện trang phục như này hả?

— Vâng, bạn em thích hai đứa mặc đồ giống nhau, nên…

— Nhìn đẹp lắm!

— Sao ạ…

Huấn nhấn mạnh:

— Nhìn em rất đẹp!

Hoa phổng mũi, hai má bỗng chốc lại nóng bừng lên. Xe dừng trước cổng nhà, cô bối rối tạm biệt Huấn rồi chạy nhanh vào trong sân. Trong nhà đèn điện tối thui, cô rón rén đi thật khẽ lên lầu, chỉ sợ ba và em trai nhìn thấy mình trong dáng vẻ ăn chơi như thế này. Khi đi qua phòng của Hoàng, Hoa chợt nhớ ra câu chuyện khi ở quán bar, Uyên cặp kè cùng người khác, vậy em trai cô làm gì mà giờ này chưa về?

Đóng cửa phòng, việc đầu tiên là Hoa mở máy nhấn số của Hoàng gọi đi, một cuộc, hai cuộc rồi 3, 4 cuộc… Tiếng chuông vẫn vang lên đều đều nhưng không ai nghe máy. Cô bỗng thấy lo lắng cho em trai. Có khi nào, Hoàng cũng đã biết chuyện??

Tất cả chỉ dừng lại ở mức suy đoán, Hoa bỏ vào phòng tắm, tranh thủ tắm gội một lượt và gột rửa đi lớp trang điểm dày cộm trên khuôn mặt. Lúc trở ra thấy điện thoại báo tin nhắn mới, tưởng Hoàng nhắn tin, nhưng không phải, là Huấn.

— Em ngủ chưa?

— Em vừa tẩy trang xong, anh chưa ngủ ạ?

Hoa nằm xuống giường, hai tay thoăn thoắt soạn tin chat với Huấn, khuôn mặt không giấu được nụ cười.

— Lúc tối ai đón em đi chơi vậy?

— Tan làm em về qua nhà đứa bạn thân, hai đứa gọi grab đi chơi, có chuyện gì vậy anh?

— Nghĩa là xe của em đang để ở nhà bạn?

— Vâng ạ.

— Sáng mai anh đưa em đi làm nhé!?

— Làm thế có tiện không ạ? Nhà em cách cơ quan không xa lắm, sáng mai em gọi grab là được ạ.

— Có gì mà không tiện? Đưa em đến cơ quan rồi anh đi làm luôn. Cứ quyết định vậy nhé.

Đọc tin nhắn xong, Hoa đương nhiên cảm thấy thích thú, cô soạn tin đáp lại:

— Nếu vậy, anh cho em đi nhờ một hôm nha. Cảm ơn anh ạ!

— Xem kìa, có cần phải khách sáo với anh như vậy không?

— Em nói thật lòng mà, sao anh lại nghĩ là khách sáo ạ?

— Nếu muốn cảm ơn thì hôm nào mời anh đi cafe là được rồi.

— Dạ được, hôm nào rảnh em mời anh đi cafe nhé. Em ngủ trước đây.

— Ừ. Đi chơi về chắc cũng mệt rồi. Em ngủ ngon!