Đồng Mặc ngồi trước cái bàn nhỏ, ngơ ngác nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Thực lòng mà nói, ở một mình trong căn phòng nhỏ này khá là nhàm chán, trước đây khi không có ai ở nhà, cậu đều lặng lẽ đến thư viện lớn ở nhà chọn một vài cuốn sách về đọc.
Thế giới này thực sự rất phát triển, nội dung của những cuốn sách đó miêu tả một thế giới mới và hùng vĩ, hoàn toàn khác với thế giới mà cậu đã trải qua trước đây.
Tệ nhất là bản thân cậu không thể đi ra ngoài tự ngắm nhìn nó.
Đồng Mặc khẽ thở dài, vươn tay cầm lấy một cuốn sách chuẩn bị cho lần đọc thứ hai.
Nhưng ngay lúc Đồng Mặc đang dần đắm chìm vào thế giới trong sách, một bóng người đổ xuống từ trên đỉnh đầu, những trang sách trắng như tuyết bị phủ một lớp xám xịt.
“Em đang đọc cuốn sách nào vậy?” Một giọng nói trầm ấm vang lên gần bên tai cậu.
Tiểu mỹ nhân sợ hãi lập tức tê rần lỗ tai, dựng tóc gáy đứng lên, tai trắng như tuyết bị nhuộm một lớp đỏ mỏng.
Nhưng khi Đồng Mặc đứng dậy, lại phát hiện người kia nghiêng người sát vào cậu.
Như thể hoàn toàn được bao bọc trong vòng tay của một alpha cao to thẳng tắp, chuyện xảy ra ở thế giới trước khiến Đồng Mặc bất giác cảm thấy nhạy cảm và khó chịu với khoảng cách gần như vậy.
Hơn nữa, cậu hiện tại là một omega, cũng chưa trải qua thời kỳ phát tình, theo bản năng luôn có một tia sợ hãi không thể giải thích được đối với alpha.
Chưa kể đến Erest là một alpha cực kỳ hiếm và chất lượng cao, hào quang của anh toả ra không phải loại những alpha thông thường sở hữu.
Nhưng cậu nghĩ rằng đây là anh ruột của mình, Đồng Mặc siết chặt lòng bàn tay, ép mình bình tĩnh lại cơn hoảng sợ khi đối mặt với alpha, cố hết sức xoay người đối mặt với người đàn ông một cách tự nhiên.
Erest vào từ lúc nào, sao cậu không nghe thấy một tiếng động …
Hơn nữa, tại sao Erest - vai chính công cao cao tại thượng, lại đến căn phòng nhỏ bé tầm thường của một pháo hôi như cậu? Nói một cách hợp lý, cuộc gặp giữa cậu và Erest không phải là một tháng nữa mới diễn ra tại lễ kỷ niệm của Hoàng gia sao ...
Nguyên tác không cho thấy Erest quan tâm đến nguyên chủ mà ta...
"Là" Ngàn năm đế quốc ", anh trai, ngài thượng tướng ..." Đồng Mặc cúi đầu không dám nhìn Erest, nam nhân đã ở quá gần, omega nhỏ nhẹ nhàng lùi về phía sau đến khi chạm vào mép bàn.
Erest nhìn xuống người em trai omega ngay trong gang tấc.
Lâu lắm rồi không gặp, cậu lại trở nên xinh đẹp hơn ... và hấp dẫn hơn.
Tuy có cùng cha khác mẹ nhưng Đồng Mặc lại được thừa hưởng hoàn toàn từ mẹ mang trong mình dòng máu phương đông cổ xưa.
Từ rất lâu Erest đã biết em trai mình là một mỹ nhân không tuổi, nay đã gần đến tuổi trưởng thành, cậu đã phát triển hoàn toàn, xinh đẹp, dáng người tinh tế.
Ở khoảng cách gần như vậy, Erest gần như có thể ngửi thấy mùi đào nhàn nhạt trên người omega nhỏ xinh.
Đây là mùi vị pheromone của em ấy, rất ngọt ngào.
Vị thượng tướng tàn nhẫn trong mắt người ngoài lúc này hít sâu một hơi gần như bị ám ảnh say sưa, tận hưởng cảm giác hương đào nhàn nhạt lưu lại trong mũi.
Một omega mềm mại thơm tho như vậy thích hợp bị nhốt ở nhà không làm gì, chỉ cần mở ra thân thể trắng như tuyết ngoan ngoãn mà tiếp nhận tình yêu của phu quân alpha là được rồi.
Có thể nói Erest đang liều lĩnh nhìn em trai omega của mình, đôi mắt nóng và dính của anh trượt xuống đường viền cổ áo lỏng lẻo, như thể anh muốn đốt cháy hoàn toàn lớp vải ngăn cặp nhũ hoa nhỏ xinh của omega.
Anh không phải là người tốt, anh có ý xấu về đứa em ruột của mình, điều đó không phải theo ý thích mà đã được lên kế hoạch từ lâu.
Erest nhớ lại lần đầu tiên gặp em trai, khi anh 14 tuổi, Nona 12 tuổi.
Cậu bé rụt rè đứng sau người quản gia, nhìn anh và Nona một cách thận trọng, khẽ gọi: "Anh, chị."
Nona cố ý hét lớn ngay khi nhìn thấy Tô Đồng Mặc: "Tôi chỉ có một người anh trai! Tôi không có em trai nào hết!"
Erest nghĩ trong lòng: Em ấy thực sự mới mười một tuổi? Tại sao trông nhỏ như vậy? ... Em ấy rất xinh, em ấy đẹp hơn bất kỳ đứa trẻ nào mà tôi từng thấy.
Sự chán ghét của Nona dành cho cậu quá mạnh, đôi má vốn đã trắng của Tô Đồng Mặc lại càng trắng hơn, cậu bé đứng chật vật, cúi đầu bất lực.
Nona vẫn làm ầm lên, nhưng Erest đã có ấn tượng sâu sắc với cậu em trai này kể từ đó.
Sau này, khi lớn lên, Erest ngày càng có ít cơ hội gặp lại em trai của mình hơn, nhưng mỗi cuộc gặp gỡ ngắn ngủi đều khiến anh cảm thấy không thể giải thích được, và cảm giác này cũng dần dần tăng lên.
Erest không biết đây là loại cảm giác gì cho đến khi anh trở về sau khi nhập ngũ lần đầu tiên vào năm mười tám tuổi, khi nhìn thấy Đồng Mặc ở cửa nhà, cảm giác đó đã lên đến đỉnh điểm.