Bác Sĩ Thẩm Mau Giúp Em

Chương 9: Ꮯởi Qυầи áo ra để tôi kiểm tra

“Em, em vừa rồi đăng ký ở bên dưới, nhưng không biết bệnh này đăng ký ở khoa nào…”

Hơn nữa, cô mới vào đại học, cũng chưa từng nghe nói qua bệnh lạ như vậy.

Trong lòng Bùi Nguyệt băn khoăn rất nhiều, không hoàn toàn nói hết với bác sĩ Thầm: “Cho nên em mới đến tìm bác sĩ Thẩm nhờ giúp đỡ.”

Sau khi Bùi Tiểu Nguyệt lấy hết can đảm nói ra, khuôn mặt xinh đẹp của cô nhanh chóng đỏ bừng, hai bàn tay ôm lấy ngực trong tư thế bảo vệ.

Sau khi ngất xỉu lần trước…

Không biết sao lại tiết sữa?

Bác sĩ Thẩm trầm tư, đứng dậy chậm rãi đeo găng tay cao su, nhẹ nhàng nói: “Cởϊ áσ ra để tôi kiểm tra.”

Vẻ mặt anh bình tĩnh nói, nhưng lại làm Bùi Nguyệt mở to mắt kinh ngạc, lắp bắp nói: “Cái… cái gì?”

Phải cởϊ áσ ra kiểm tra sao?

Căn bệnh này tiết sữa không rõ nguyên nhân, chẳng lẽ… chẳng lẽ là cần thiết…

Bùi Tiểu Nguyệt đứng im tại chỗ, đôi mắt to xinh đẹp chớp chớp, trong lòng có chút bối rối.

Bác sĩ Tɧẩʍ ɖυỗi tay ra, đeo găng tay cao su y tế mỏng lên, ngẩng đầu nhìn cô gái với khuôn mặt ửng đỏ đang đứng đó, trầm giọng nói: “Sao vậy?”

Cô không gặp bác sĩ được không?

Bùi Nguyệt mơ hồ nảy ra ý định quay đầu bỏ chạy, cắn môi do dự.

Tuy nhiên, ngày mai sẽ có buổi khám sức khỏe cho sinh viên mới, nếu kiểm tra ra để cả trường biết thì làm thế nào.

Bác sĩ Thẩm vừa nhìn cô vừa vuốt những nếp gấp của đôi găng tay cao su.

Anh nhìn thấy Bùi Nguyệt đang do dự, ấm áp nói: ‘Đừng lo lắng, tôi là bác sĩ, chỉ là một cuộc kiểm tra định kỳ đơn giản.”

“Bệnh này rất kỳ lạ, chỉ nghe em miêu tả, cho dù Hoa Đà có đến đây cũng không biết cách nào để giúp em chữa bệnh.”

Bác sĩ Thẩm mỉm cười, vẻ mặt hơi bất lực, giải thích lý do với Bùi Nguyệt một cách bông đùa.

Bùi Nguyệt đương nhiên hiểu, nhưng nhìn vào mắt bác sĩ Thẩm vẫn có chút nghi ngờ, cảnh giác.

Khi một cô gái gặp phải chuyện này, rất dễ bối rối suy nghĩ lung tung, chưa kể cô còn là sinh viên năm nhất, một mình từ thành phố An đến học một trường đại học ở nơi khác.

Bác sĩ Thẩm hiểu rất rõ, không bận tâm đến cảm xúc trong mắt cô, anh đưa ra một giải pháp thỏa hiệp, giọng nói trong sáng vang lên: “Một lát nữa, nếu trong quá trình kiểm tra tôi khiến em khó chịu, em có thể nói dừng lại.”

Bùi Nguyệt luôn là một người rất nhạy cảm, chẳng hạn như lúc này, cô cũng có thể cảm nhận được bác sĩ Thẩm trước mặt không có suy nghĩ xấu xa nào, ánh mắt rất ngay thẳng.

Rõ ràng, lần đầu Bùi Nguyệt gặp anh, cô có thể cảm nhận được anh là người lạnh lùng, nhưng từ nãy đến giờ, anh luôn cố gắng nhỏ nhẹ để xoa dịu sự lo lắng của cô.

Cũng rất kiên nhẫn.

Bùi Tiểu Nguyệt đã chuẩn bị xong tâm lý, nhẹ nhàng gật đầu, cất giọng nói dịu dàng chân thành cảm ơn anh.

Cô gái đỏ mặt: “Bác sĩ Thẩm, em thay áo ở đâu?”

Cô vừa hỏi vừa nhìn xung quanh căn phòng, nhìn thấy trong góc của văn phòng, ở đó có một chiếc giường y tế nhỏ, có rèm che.

Bác sĩ Thầm gật đầu, hơi nâng cằm lên: “Thay ở đó, kéo rèm lại, khi nào xong thì gọi tôi.”

Bùi Nguyệt khẽ ừ đáp, bóng dáng mảnh mai trốn vào trong, rèm che được kéo lại, ngay sau đó là tiếng quần áo sột soạt rơi xuống.

Bác sĩ Thẩm kiên nhẫn ngồi bên ngoài chờ đợi, vẻ mặt bình tĩnh, vô thức bấm đùa nghịch cây bút máy trong tay.

Có thể nghe thấy cô gái trong góc đang cố gắng hết sức để tránh gây ra tiếng động quá lớn.

Cô cởϊ áσ khoác trước, sau đó cởϊ áσ thun ngắn tay rằn ri mặc trong quá trình huấn luyện quân sự.

Khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của cô gái lúc này chắc đã đỏ bừng cả rồi.

Bác sĩ Thẩm bấm bút trong tay và không còn nghe trong góc phát ra tiếng động nữa.

Ánh mắt anh nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường, kim giây tích tắc quay nửa vòng.

Âm thanh mở khóa rất nhỏ, dễ dàng bị tiếng tích tắc của đồng hồ che đi.

Bùi Nguyệt đỏ mặt, cẩn thận nằm xuống chiếc giường y tế trắng như tuyết.

Cùng lúc đó, Trầm Tư Khanh cũng đứng lên.