Cô y tá ngạc nhiên, bác sĩ Thẩm ở bệnh viện bọn họ tùy còn trẻ nhưng năng lực chuyên môn không thể nghi ngờ, thậm chí anh còn có kinh nghiệm chuyên môn hơn nhiều bác sĩ làm việc lâu năm.
Nhưng vì anh quá đẹp trai nên có một số người thường giả vờ làm quen với anh.
Có một lần vì cứu bệnh nhân lên cơn hen suyễn bên đường, anh bị người đi đường quay video tung lên mạng, sau đó có người đã đến bệnh viện giả vờ khám bệnh để theo đuổi anh.
Một hai người thì không sao, nhưng quá nhiều người sẽ ảnh hưởng đến quy định và trật tự của bệnh viện.
Để giảm bớt tình trạng này, bệnh viện đã chuyển phòng làm việc của bác sĩ Thẩm lên tầng sáu của khu phía nam, đường đi bên đó có hơi vòng vo, nhìn chung người mới đến rất khó tìm được.
Bác sĩ Thẩm thường chỉ ở trong phòng khám vào giờ làm việc, nhưng hiện tại là giờ nghỉ trưa, nếu muốn tìm anh thì phải đến khu phía nam.
Cô y tá lặng lẽ quan sát Bùi Nguyệt có chút dè chừng, đưa tay cầm lấy danh thϊếp trong tay cô.
Đó là danh thϊếp cá nhân của bác sĩ Thẩm.
Nhìn độ tuổi của cô không quá lớn, có thể là em gái hoặc họ hàng của bác sĩ Thẩm.
Trong lòng cô y tá có chút tin tưởng, trả lại danh thϊếp cho cô, rồi dẫn Bùi Nguyệt đến khu phía nam, dùng thẻ nhân viên để giúp cô quẹt mở thang máy cho nhân viên nội bộ: “Em gái, em đi thang máy lên tầng sáu, đến nơi ra khỏi thang máy rẽ phải, gặp ngã tư rẽ phải, sau đó đi thẳng về phía trước, đó chính là văn phòng của bác sĩ Thẩm.”
Bùi Nguyệt nghe lùng bùng, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu: “Cảm ơn chị y tá.”
Cô y tá mỉm cười: “Em đi thang máy từ đây đến rất dễ tìm, ở văn phòng bây giờ chỉ có một mình bác sĩ Thẩm.”
——————
Thực sự rất dễ tìm.
Khu nam ít người, một số dãy hành lang thậm chí còn không bật đèn để tiết kiệm điện, Bùi Nguyệt đi dọc theo hành lang sáng đèn, rất nhanh đã nhìn thấy văn phòng mà cô y tá nói.
Bùi Tiểu Nguyệt ngẩng đầu nhìn bảng tên dán trên cửa văn phòng, Thẩm Tư Khanh.
Cửa văn phòng không đóng kín, vẫn để lại một khoảng trống, Bùi Nguyệt căng thẳng, còn lo lắng hơn lúc bị điểm thấp vào năm ba trung học khi giáo viên chủ nhiệm gọi cô lên nói chuyện.
Cô ngập ngừng nhìn vào trong, không thấy bóng người, nhẹ nhàng gõ cửa hai cái nhưng không có ai đáp lại.
Không có ai sao?
Bùi Nguyệt cẩn thận đẩy cửa vào, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của vị bác sĩ trẻ vừa tháo cặp kính gọng mỏng.
Bác sĩ Thẩm liếc nhìn qua.
Đó là cô gái ở trường Giang Tài bên cạnh, đã ngất xỉu vào vòng tay anh khi huấn luyện quân sự.
Vẻ mặt bác sĩ Thẩm bình tĩnh, có lẽ anh vừa mới kết thúc công việc buổi sáng, giữa lông mày vẫn còn vẻ mệt mỏi.
Bùi Nguyệt hơi đỏ mặt, đứng ở cửa do dự một lúc, trước khi đặt tay lên nắm cửa, cô nhỏ giọng giải thích: “Bác sĩ Thẩm… em… em gõ cửa nhưng không có ai trả lời nên mới đẩy cửa vào xem thử.”
Bác sĩ Thẩm khẽ nhíu mày, không quan tâm cô nói gì, chỉ nói rõ ràng: “Đừng đứng ở cửa, đóng cửa lại rồi vào trong nói chuyện.”
Bùi Nguyệt nghe lời, bước lên trước hai bước, ánh mắt nhìn lên cổ áo của bác sĩ Thẩm, rất nhanh sau đó dời đi.
Bây giờ là tháng chín, thời tiết vô cùng nóng bức, ngay khi vị bác sĩ trẻ trở về văn phòng, anh cởi cúc áo ở trên cổ, để lộ ra yết hầu nhô lên cùng với xương quai xanh thanh tú, từ góc độ của Bùi Nguyệt có thể nhìn thấy một khoảng ngực nhỏ trắng ngần của anh.
Bác sĩ Thẩm nhận thấy ánh nhìn của cô, giơ đôi tay gầy mảnh khảnh của mình lên chỉnh lại cổ áo, anh hỏi cô gái đang lo lắng bằng giọng nói ấm áp: “Có chuyện gì vậy?”
Giọng nói của anh nhẹ nhàng, làm Bùi Nguyệt nhớ đến sự chăm sóc cẩn thận lần trước, trong lòng cũng bớt căng thẳng.
Cô gái xấu hổ, lấy tay che bầu ngực ướt đẫm sữa, chắp hai tay lại nhờ vả anh: “Bác sĩ Thẩm, anh có thể giúp em không?”
“Sau khi ngất xỉu lần trước, em… hình như mắc phải căn bệnh lạ ngực tiết ra sữa.”
—————
Bé Thỏ hôm nay thật lạ: Tại sao tác giả lại sắp xếp phòng làm việc của bác sĩ Thẩm xa như vậy?