Ngày cuối cùng của đợt huấn luyện quân sự.
Tất cả sinh viên năm nhất đều xếp hàng ngay ngắn trước sân thể dục, đi theo khẩu hiệu bước về phía trước, trên không còn có flycam chụp hình khung cảnh ngay ngắn và đồng nhất này.
Bình thường giáo viên hướng dẫn luôn nghiêm khắc khó gần, rất hiếm khi ôn hòa, sau khi hướng dẫn mọi người tập võ, họ dạy mọi người chơi mấy trò chơi nhỏ.
Có vui vẻ cũng có luyến tiếc.
Trải qua mấy ngày bên nhau, mối quan hệ giữa Bùi Nguyệt và Chu Ngữ đã thân thiết hơn rất nhiều, hai người ngồi trên bãi cỏ, dính chặt vào nhau, nhìn các bạn khác vui đùa nhảy múa cùng nhau.
Tính tình Bùi Nguyệt dịu dàng, cơ thể mềm mại sờ rất sướиɠ, nên Chu Ngữ rất thích ôm cô, nắm bàn tay nhỏ bé của cô, còn véo mặt cô.
“Tiểu Nguyệt, sáng mai sẽ kết thúc khóa học, chúng ta đi siêu thị ở quảng trường cạnh trường nhé, mua ít trái cây cho giáo viên hướng dẫn, tuy anh ta nhìn rất hung dữ nhưng thực ra là người rất tốt.”
Giang Tài nằm ở ven biển thành phố Giang, những giáo viên hướng dẫn đợt này đều là lính thủy quân lục chiến của thành phố.
Mặc dù giáo viên quân sự rất nghiêm khắc, nhưng khi sinh viên gặp khó khăn cũng rất ấm áp.
Có một lần Chu Ngữ bị trẹo chân, chính giáo viên của Đội 5 đã cõng cô ấy đến phòng y tế.
Các giáo viên hướng dẫn quân sự không được phép giữ thông tin liên lạc với học viên của họ, vì vậy họ có thể sẽ không bao giờ gặp lại nhau sau này, nên Chu Ngữ mới nghĩ mua một ít trái cây để tỏ lòng biết ơn của mình.
Chu Ngữ cười hỏi Bùi Nguyệt, nhưng khi quay đầu lại nhìn thấy cô đang thẫn thờ, nhìn phía xa xăm, trong lòng không tập trung hoàn toàn không nghe cô ấy nói.
Chu Ngữ mất hứng, nhẹ nhàng gõ đầu Bùi Nguyệt: “Đang nghĩ gì vậy!”
Bùi Nguyệt giật mình ngượng ngùng, Chu Ngữ lặp lại lời vừa nói.
Cô rũ mắt, tránh ánh mắt của cô ấy, áy náy: “Tiểu Ngữ, lát nữa tớ không đi cùng cậu được, hay là cậu đi cùng với đám người Lam Lam đi, hôm nay tớ xin giáo viên hướng dẫn nghỉ phép, tiệc buổi tối tớ cũng không tham gia.”
Chu Ngữ ngạc nhiên: “Cậu sao vậy? Không khỏe ở đâu à?”
Bùi Nguyệt do dự, không muốn nói dối Chu Ngữ, nhưng cũng không muốn nói ra sự thật xấu hổ của mình, cô ấp úng giải thích một cách mơ hồ: “À, tớ có việc cần đi tìm một người anh đồng hương cùng ở thành phố An.”
Ừm…cũng không khác là mấy, bác sĩ Thẩm lớn tuổi hơn cô, hai người cũng là đồng hương.
Không có nói dối Chu Ngữ, cũng không có tiết lộ bí mật của mình.
Bùi Nguyệt tự khen sự thông minh của chính mình.
Mặc dù Chu Ngữ hơi thất vọng, nhưng có thể thấy được vẻ khó xử trong lời nói của Bùi Nguyệt, nên cô ấy hiểu ý không hỏi thêm nữa: “Ừ, vậy cậu đi đi, có cần mua thêm gì không, tớ mua giúp cho.”
———
Bệnh viện số 5 thành phố Giang.
Lần đầu tiên Bùi Nguyệt đến đây, cô tìm một máy đăng ký số thứ tự tự động ở tầng một.
Cô cắn môi, lướt ngón tay qua các khoa có thể đăng ký, lướt một lúc cũng không biết cô nên đăng ký đến khoa nào.
Tiết sữa không rõ nguyên nhân, đây là loại bệnh gì?
Nếu có thể, Bùi Tiểu Nguyệt không muốn đến gặp bác sĩ Thẩm, mặc dù anh rất tốt, nhìn cũng lịch sự, nhưng…
Một mình cô đứng ở đó đắn đo hồi lâu, cô y tá ở bên cạnh nhận ra, tiến lên, nhiệt tình hỏi: “Em gái, em muốn đăng ký khám phải không? Em không khỏe ở đâu để chị giúp em tìm khoa đăng ký.”
Bùi Tiểu Nguyệt vẫn đang mặc đồng phục học quân sự, bởi vì màu áo rằn ri nên dù bị sữa chảy ra làm ướt cũng không dễ nhìn thấy.
Đột nhiên bị cô ý tá nhiệt tình đến gần hỏi, Bùi Nguyệt hoảng sợ, hơi nghiêng người né tránh, xua tay: “Không, không, tôi không phải em không khỏe, tôiem đến tìm bác sĩ Thẩm!”
Bùi Nguyệt lấy từ trong túi lấy ra một tấm danh thϊếp do bác sĩ Thẩm đưa cho cô lần trước, nói nếu cô gặp khó khăn gì có thể đến Bệnh viện số 5 thành phố Giang tìm anh.
————
Bùi Tiểu Nguyệt (ngập ngừng): Nhưng… nhưng nó không phù hợp…
Bác sĩ Thẩm (lịch sự cười nhẹ): Làm thế này không sao? Tôi là bác sĩ, không có suy nghĩ khác.