Tích Tụ

Chương 11



Nhắc tới Kinh Hựu, y có hẹn anh đi uống rượu vì chuyện phương án hợp tác ngày hôm nay. Lần này y đã bớt phóng túng hơn nhiều, không hẹn ở phố đèn đỏ như mấy lần trước đó.

Tuy Kinh Hựu không nói nhưng Trần Tân biết y có quan hệ thân mật với Tạ Túy.

Hồi trước, khi còn sống trên đường phố, hai người họ từng quen biết. Hai người nhìn bề ngoài hoàn toàn không phải cùng một loại người nhưng lại hợp tình bất ngờ. Trần Tân tuy hay nghĩ ngợi nhiều nhưng lại thích những người đơn giản, thẳng thắn. Kinh Hựu trước giờ chưa từng che giấu suy nghĩ của mình, bạn bè dễ dàng nhìn thấu y.

Kinh Hựu đã lâu không ra ngoài chơi, thẳng tay quẳng điện thoại sang bên, muốn cùng Trần Tân không say không về.

Trông bộ dạng rất hào hứng nhưng Trần Tân nhận ra y có tâm sự. Tuy bảo không coi điện thoại nhưng lúc uống rượu Kinh Hựu lại không ngừng liếc mắt về phía điện thoại. Như thể đang chờ điện thoại của ai đó nhưng tới cuối vẫn chẳng chờ được.

Đây là club thuộc sở hữu của nhà họ Phó. Uống được một lúc thì Trần Tân đứng lên, đi ra ngoài, bảo với Kinh Hựu rằng phải đi xử lý chút việc.

Kinh Hựu tò mò nhìn anh: “Có chuyện gì vậy? Có người gây sự sao?”

Biểu cảm của Trần Tân rất khó tả: “Chính xác. Có cậu chủ đang gây sự.”

Kinh Hựu: “Cần tôi giúp một tay không?”

Trần Tân nhìn Kinh Hựu: “Ông đi kính rượu cùng tôi đi.”

Ra khỏi phòng VIP, Trần Tân dẫn theo Kinh Hựu đẩy cửa bước vào ngay căn phòng bên cạnh.

Có không ít người đang ngồi trên chiếc sofa dài trong phòng.

Kinh Hựu vừa thoáng liếc qua, ánh mắt đã nhắm về phía người đàn ông đang hút shisha, ngồi ở vị trí chính giữa. Cũng chỉ vì người này thật sự rất đẹp trai. Cúc áo sơ mi trắng cởi phanh tới tận ngực, đôi mắt xanh lam trong khói shisha mịt mờ quá đỗi quyến rũ.

Ngay cả Kinh Hựu đã quen với vẻ đẹp của ông chủ nhà mình cũng không khỏi nhìn hắn thêm mấy lần.

Chỉ thấy Trần Tân đi tới trước mặt người kia, hơi cúi lưng, có phần cung kính hỏi: “Cậu chủ, cậu ở đây làm gì vậy?”

Cái người được Trần Tân gọi là cậu chủ nhìn về phía Kinh Hựu: “Đây là?”

Kinh Hựu bước lên, nâng ly rượu trong tay: “Xin chào, tôi là bạn tốt của Trần Tân, Kinh Hựu.”

“Bạn tốt?” Người kia ngồi thẳng người khỏi sofa, đặt cánh tay lên đôi chân dài, có thể nhìn thấy dấu son thấp thoáng sau cổ áo phanh rộng.

Kinh Hựu lại nhìn mấy người phụ nữ trong căn phòng này, khẽ nhướn mày: Còn rất phong lưu.

Người kia nói đầy ẩn ý: “Nghe danh đã lâu.”

Trần Tân đứng thẳng người: “Đây là Phó Diễn, giám đốc công ty bọn tôi.’

Kinh Hựu bước tới ôm lấy vai Trần Tân: “Hóa ra là vậy. Xin chào Giám đốc Phó.”

Phó Diễn đặt vòi shisha xuống: “Ra ngoài hết đi.”

Đám phụ nữ nghe lời đứng dậy. Chờ tất cả ra hết rồi, Phó Diễn dừng tầm mắt trên người Kinh Hựu.

Kinh Hựu đương nhiên không thể nào không hiểu ám chỉ của hắn. Y nhìn Trần Tân, sau khi thấy anh đồng ý thì bèn đi ra ngoài.

Mà y cũng không đi đâu xa, chỉ đứng trong hành lang ngoài phòng VIP, vừa cầm điện thoại vừa cúi đầu nhấp rượu.

Không lâu sau đó, có tiếng bình rượu rơi vỡ vọng ra từ trong phòng VIP.

Kinh Hựu nhíu máy, lo lắng đẩy hé cửa phòng VIP. Nhin qua khe hở, y thấy Trần Tân bị cậu chủ kia đè xuống sofa, cổ áo đã bị xé mở. Phần áo sơ mi trước ngực phồng lên, có một bàn tay đang tùy tiện xoa vuốt trong đó.

Trần Tân cau mày, như thể phải chịu đựng có chút vất vả. Anh dường như cảm thấy được điều gì đó, ngước mắt nhìn lên, bắt gặp ánh mắt của Kinh Hựu quá khe hở.

Kinh Hựu mỉm cười nhìn Trân Tân. Sau đó y dựng thẳng ngón trỏ bên môi, khẽ “suỵt”.