Biên tập: QS
Hiệu đính: Mày là bố tao
Ngày hẹn ấy, tôi vào cung như thường lệ. Loan giá dừng ở cửa đông như thường ngày. Tôi đi thỉnh an Đậu Thái hậu trước, sau đó là dạo qua một vòng thư viện. Tiểu Lưu Trệ chưa tới, tôi tiện thể mượn quyển sách, đi ra thư viện, dẫn theo Sở Phục đi dạo xung quanh. Đến Ngự Hoa Viên, lại đi dạo đến tiền điện. Theo con đường đó, chúng tôi đã ra khỏi hoàng cung từ cửa tây.
Mặc dù xa giá công chúa dừng tại cửa đông, nhưng Sở Phục đã chuẩn bị ngựa ở cửa tây. Chúng tôi cưỡi ngựa một đoạn, nhanh chóng đến chợ. Thấy xung quanh không có người, Sở Phục mặc áo choàng và liêm mạo* đã chuẩn bị trước đó cho tôi. Từ đường lớn đi thẳng vào chợ, chúng tôi lặng lẽ tiến vào gian phòng đã đặt trước tại khách điếm, đổi thành y phục nữ tử bình thường hay mặc, lúc này mới xuất phát.
*liêm mạo: nón cổ trang có mành che
Tới ven hồ, Sở Phục dắt tôi lên chiếc thuyền rồng đã thuê trước đó, nhanh nhẹn chèo đến giữa hồ. Mặt hồ yên ả như một chiếc gương sáng, và thuyền hoa ngừng bên bờ xa xa lại đang gảy đàn xướng ca, mang âm thanh ngân nga truyền vào trong tai...
Nhưng mặt hồ dù tĩnh lặng, tâm tình tôi bây giờ lại bất ổn... Nôn nóng, chờ đợi, và hi vọng lẫn lộn với nhau, mãi mà không ngừng được.
Ở đằng xa, tôi nhìn thấy một bức tranh tuyệt đẹp trên mặt nước phẳng lặng, một con thuyền nhỏ với một mái chèo đơn sơ. Nó đến gần thuyền rồng, không bao lâu đã ở bên cạnh. Sở Phục trải tấm ván gỗ để người đó bước lên thuyền rồng: "Cho hỏi vị nào là tiểu thư nhà ngươi?".
Sở Phục không nói, đưa mắt ra hiệu. Thư sinh kia vừa thấy tôi, lại bật cười: "Bức thư chứa chan tình cảm, nói vừa gặp tại hạ, lòng đã không thể quên, làm tại hạ còn tưởng là một cô nương đa tình nào đó, không ngờ lại là tiểu cô nương...".
Tôi không trả lời... Chỉ nhìn hắn ta.
Vì giọng nói, nét mặt của hắn ta, tôi đều quá quen thuộc. Hai người họ thực sự giống nhau như đúc... Chỉ là tiến sĩ Lưu vốn không có ngả ngớn như thế. Tôi chỉ vào bàn cờ đã dọn sẵn trước mặt, nói: "Thỉnh các hạ đánh cờ với tại hạ".
"Cô nương thật có nhã hứng. Nếu cô nương đã cho mời, Đổng mỗ cung kính không bằng tuân mệnh". Nói rồi, hắn ta hất áo, ngồi xuống phía đối diện.
Tôi còn nhớ rõ, hồi đó có lần lên lớp, không biết đường dây (thần kinh) nào bị gắn sai chỗ mà tôi như ma xui quỷ khiến, cứ nhìn chằm chằm tiến sĩ Lưu ròng rã một tiết học. Lúc còn trên lớp, anh ấy không có nói chuyện với tôi, nhưng khi tôi trở lại phòng ngủ thì anh ở dưới lầu hô to tên tôi, tôi vội ghé vào bệ cửa sổ nhìn anh, thấy trong tay anh hắn trong tay phe phẩy một bộ bàn cờ vây. Thấy tôi thò đầu ra, anh cười, để lộ hai hàm răng trắng: "Trần Kiêu, xuống đánh cờ không?". Tôi hớn hở, quần áo cũng không chưa thay, đã vội vàng lao xuống lầu... Ngày hôm đó, chúng tôi đánh cờ trong công viên nhỏ ở trường học đến đêm khuya. Thu quan, anh thắng, nói: "Tiểu Kiều, anh thấy chúng ta khá là hợp nhau, hay là hẹn hò đi".
Tôi nói, "được".
Đến nay, mỗi viên cờ trong bàn cờ đó, tôi đều nhớ rất rõ.
Nhìn thư sinh trước mắt, tôi đưa tay hạ cờ giống như lúc trước.
Hắn ta suy nghĩ một lát và hạ cờ, cũng giống như lần đó. Tôi áp chế cảm giác vui mừng trong lòng, tiếp tục đánh cờ với hắn ta. Hắn ta cau mày, vắt óc suy nghĩ từng nước cờ, nhưng cũng không sai chút nào... Cuối cùng thu quan. Tôi nhìn thế cuộc giống như sao chép toàn bộ quá trình lúc đó, lại nhìn người trước mắt quá quen thuộc, tôi rốt cục không nhịn được mà lệ rơi đầy mặt: "... Lưu... Lưu Ninh... Là anh sao?".
"... Cái... Cái gì?". Thư sinh kia giật nảy mình, kỳ quái nhìn tôi: "Cô nương nhìn lầm người rồi. Tại hạ họ Đổng, tên Trọng Thư, chưa từng quen biết Ninh gì đó...".
Tâm tình như tàu lượn siêu tốc, từ trên cao rơi xuống chỗ thấp nhất, nước mắt gần như đông lại trên mặt tôi. Tôi run rẩy hỏi: "Vậy... Vậy sao các hạ biết bàn cờ này...".
"Tại hạ từ nhỏ đã biết chơi cờ vây..."
"Các hạ... Các hạ nói mình tên là gì?"
"Tại hạ là Đổng Trọng Thư, mở học đường, nhận đệ tử, dạy Nho thuật tại phía tây thành, được người ta xưng là Đổng tiến sĩ."
Thầy sắc mặt tôi cứng ngắc, hắn ta cười nói: "Nhận lầm cũng không sao. Cô nương, tại hạ thấy chúng ta khá là hợp nhau, hay là ngài cho biết gia môn ở đâu, tại hạ sẽ đi cầu hôn?".
Nụ cười này đã sớm hiện hữu ngàn vạn lần trong đầu tôi.
"Tiểu Kiêu, anh thấy chúng ta khá là hợp nhau, hay là mình hẹn hò đi?"
Hai bóng người trùng khớp, hoàn toàn không có điểm khác biệt...
Tôi che miệng, khóc không ra tiếng.
Đây quả thật là anh, nhưng lại không phải anh...
- --- Đường phân cách ----
Thất hồn lạc phách trở về khách điếm, đổi lại áo quần của công chúa, và cùng cùng Sở Phục vào từ cửa tây rồi ra bằng cửa đông hoàng cung. Loan giá phủ công chúa vẫn đậu ở đó.
Cảm giác tan vỡ hi vọng cũng không tốt đẹp gì, tôi im lặng không nói chuyện. Vừa muốn giẫm lên Sở Phục đang quỳ để vào xe ngựa, một tên thái giám canh giữ đi ra từ cửa cung, có vẻ chờ ở đó đã lâu, cung kính nói với tôi: "Tiểu Công chúa, Thái tử gia đến hỏi, sao hôm nay ngài không đến thư viện, Thái tử đã chờ ngài đến trưa ạ".
Tôi gần như không tìm thấy được giọng nói của mình: "... Làm khó hắn rồi".
Tôi lên xe, suốt đoạn đường không nói gì.
Về tới phủ Công chúa, Sở Phục đi theo tôi vào phòng và đóng cửa sổ phòng ngủ. Trong khi tôi ngửa đầu, ngã ra giường, Sở Phục tiến lên, khẽ hỏi:
"Tiểu Công chúa, nếu ngài không vừa ý, có muốn thần tiêu diệt hắn không?"
"...". Tôi lấy lại tinh thần, hơi hơi ngồi dậy nhìn Sở Phục một chút.
"Miễn cho hắn rêu rao khắp chốn, làm hỏng thanh danh của ngài". Trong mắt Sở Phục lóe lên sự tàn khốc.
Tôi cười khổ và thở dài: "Hắn sẽ không".
"Làm sao ngài biết?". Sở Phục nhíu mày.
"Bởi vì...". Tôi biết anh ấy rất nhiều năm, nên tôi hiểu rõ anh ấy, "bởi vì ta biết hắn sẽ không. Ngươi đừng hành động thiếu suy nghĩ".
"Vâng, thần biết rồi". Sở Phục cụp mắt, che đậy ánh mắt. Hồi lâu sau, nàng lại mở miệng, nhưng dường như là châm chước từ ngữ, nàng cẩn thận hỏi: "... Nhưng nếu tiểu Công chúa thật sự có ý, vì sao lại không nói một lời đã lập tức rời đi?".
"... Bởi vì... Ta là Công chúa...", nếu tôi có thể tập hợp đủ chín bản sách kia để có thể trở về hiện đại gặp lại Lưu Ninh, tôi cần gì phải ở chỗ này quấy rầy cuộc sống kiếp trước của anh ấy?