Em Họ Hung Mãnh

Chương 31:

Chương 31:

Lúc đầu lưỡi Tô Chiến Vũ lướt một mạch theo người hắn lên tới xương quai xanh, Tả Hàng cảm thấy lục phủ ngũ tạng mình đều bị nhen lửa, hắn vò lấy tóc Tô Chiến Vũ, kéo nó tới trước mặt mình, hắn muốn nhìn xem vẻ mặt thằng nhóc này thế nào, nhưng có lẽ là ảo giác, trong bóng tối hắn chỉ có thể thấy ngọn lửa tí tách trong ánh mắt Tô Chiến Vũ.

Tô Chiến Vũ dừng lại một lúc, thử thăm dò đυ.ng nhẹ lên môi hắn, Tả Hàng không tránh, cậu đánh bạo hôn xuống, đưa lưỡi vào miệng Tả Hàng, đảo quấy mυ'ŧ liếʍ như thể cuối cùng cũng làm được.

Hơi thở gấp gáp của Tô Chiến Vũ ghé vào quẩn quanh bên tai hắn, hắn bị lây nhiễm tiếng thở ngập du͙© vọиɠ này, đã không còn thời gian dư thừa để suy nghĩ xem, âm thanh này phát ra từ một người con trai có gì khác từ một người con gái.

Du͙© vọиɠ nằm trong tay Tô Chiến Vũ như thể muốn phun ra lửa, hắn nắm mạnh thắt lưng Tô Chiến Vũ, xúc cảm của cơ bắp giàu có lan tới thông qua đầu ngón tay, khêu lên từng chỗ nhạy cảm nhất trên mỗi dây thần kinh của hắn.

“Ưm…” Tả Hàng cắn lên đầu lưỡi Tô Chiến Vũ, chuyện như rêи ɾỉ gì đó, hắn đã không còn để ý nữa, du͙© vọиɠ bị hắn đè nén rất lâu cũng chực chờ được giải thoát, không rên hẳn ra cũng đã xứng đáng với bản thân lắm rồi.

Tô Chiến Vũ đột nhiên dừng động tác lại, Tả Hàng vẫn chưa phản ứng lại, cậu đã rướn người sang bật đèn sáng lên.

Đèn bị bật lên là đèn dưới sàn, cũng không sáng, nhưng lại vừa khéo đủ để nhìn người phía trước rõ ràng.

“Tắt đi.” Tả Hàng cau mày, tuy vừa nãy hắn muốn xem thử Tô Chiến Vũ trông thế nào, nhưng giờ lại không quen, làm hắn thấy lúng túng.

Tô Chiến Vũ không nhúc nhích, nắm lấy cằm hắn yên lặng nhìn hắn, hắn có thể nhìn thấy mồ hôi lấm tấm trên trán và du͙© vọиɠ lóe lên trong mắt Tô Chiến Vũ.

“Em muốn nhìn anh.” Giọng Tô Chiến Vũ hơi khàn.

“Tắt đèn.” Tả Hàng nhắm mắt lại, tay khoát lên mặt, tay Tô Chiến Vũ vẫn đang chậm rãi cử động bên dưới hắn, hắn không muốn để thằng nhóc này nhìn thấy vẻ mặt mình lúc từng cơn kɧoáı ©ảʍ ập tới.

Tô Chiến Vũ không tắt đèn, Tả Hàng được ánh đèn dìu dịu ôm lấy trông rất quyến rũ, cậu muốn nhìn như vậy, không muốn bỏ qua bất kỳ biểu cảm hay phản ứng nào, dù là nhỏ nhất của hắn.

“Tả Hàng,” Tô Chiến Vũ vùi mặt vào hõm vai hắn, nói nhỏ vào tai hắn, “Giúp em đi, nghẹn chết mất.”

Tả Hàng hơi chần chừ, hắn vẫn đang rối ren trong vấn đề ánh đèn, nhưng Tô Chiến Vũ đã ngồi dậy vượt lên người hắn, kéo tay hắn tới.

Hắn hơi bất đắc dĩ hé mắt ra, tiểu huynh đệ hung hăng khí phách hiên ngang của Tô Chiến Vũ đã ở ngay trước mặt hắn, hắn thực sự không tiếp thu được: “Cầm lấy mic, xuống.”

“Nhanh lên.” Tô Chiến Vũ không động đậy, tay đặt lên chỗ đó của hắn đột nhiên tăng nhanh tốc độ.

Kɧoáı ©ảʍ một lần nữa ập tới, Tả Hàng không nhịn được ưỡn hông lên, thở dài, cắn răng kiềm chế giọng điệu mình: “Cậu nằm xuống đi.”

Tô Chiến Vũ lần này nằm xuống rất ngoan, nghiêng người dựa vào bên cạnh hắn, hôn tỉ mẩn lên mặt lên môi hắn.

Tả Hàng nhắm mắt lại, tay sờ theo bụng Tô Chiến Vũ, mới vừa nắm lấy, đã nghe thấy Tô Chiến Vũ ghé vào tai hắn kêu lên một tiếng trầm thấp, thân thể rõ ràng căng lên.

Tiếng rên nhẹ này lọt vào tai Tả Hàng trở thành tràn đầy đủ kiểu kɧıêυ ҡɧí©ɧ, hắn chậm rãi vuốt ve hai lần, hơi thở hổn hển của Tô Chiến Vũ đột nhiên loạn nhịp, tay đặt lên chỗ bên dưới hắn có mấy giây dừng lại.

Tô Chiến Vũ không phải chưa nghĩ tới tình cảnh này, mà là căn bản không dám nghĩ, cậu không chỉ một lần tưởng tượng tới chuyện cưỡng ép đặt Tả Hàng dưới người mình, cưỡng ép tiến vào, cưỡng ép… Nói chung là nhiều loại cưỡng ép, nhưng xưa nay đều chưa bao giờ dám tưởng tượng Tả Hàng sẽ phối hợp.

Ngay lúc tay Tả Hàng chạm lên cậu, trong đầu cậu đã là một mảng hỗn loạn, so sánh với kí©ɧ ŧɧí©ɧ của tay Tả Hàng bên dưới cậu, kí©ɧ ŧɧí©ɧ vì tình cảnh cậu chưa bao giờ dám mơ tưởng lại càng mãnh liệt hơn nhiều.

Cậu cắn nhẹ lên vai Tả Hàng, ngoài tiếng rêи ɾỉ và thở dốc, ấm áp mềm mại lan tới từ lòng bàn tay Tả Hàng lại làm cho cậu chẳng còn chỗ trống để suy nghĩ bất cứ điều gì nữa.

Tả Hàng nhắm hai mắt, cảm nhận phản ứng của Tô Chiến Vũ, một người con trai ở trong tay mình, rêи ɾỉ than khẽ theo nhịp điệu của mình, theo động tác của mình mà dần dần rơi vào mê loạn và điên cuồng, đây là kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn chưa từng có.

Không hiểu sao lại có kɧoáı ©ảʍ chinh phục.

Hai người đều không nói gì nữa, Tô Chiến Vũ khống chế tốc độ lúc nhanh lúc chậm, Tả Hàng biết được suy nghĩ của nó, tuy hắn cảm thấy chuyện như vậy không cần phải quá đồng bộ, nhưng vẫn bắt đầu phối hợp gia tăng kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Hắn không còn khái niệm về thời gian nữa, da dẻ nóng bỏng của Tô Chiến Vũ dán chặt hắn, du͙© vọиɠ nóng rực khó nhịn như lửa trong cơ thể cần được thả ra

Tô Chiến Vũ giữa tiếng rêи ɾỉ ngổn ngang, cắn răng nói một câu: “Đến rồi.”

Câu nói này đã thiêu đốt triệt để du͙© vọиɠ trong người Tả Hàng, chỗ sâu xa trong cơ thể run rẩy một hồi, hắn ngửa đầu ra, hô hấp như thể ngừng lại…

Trong phòng rất yên ắng, có thể nghe thấy rõ ràng tiếng hít thở vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại sau khi phát tiết của hai người họ.

Nửa người Tô Chiến Vũ đang đè lên Tả Hàng, cánh tay ôm lấy eo hắn, mặt chôn vào hõm vai hắn, vẫn không hề nhúc nhích.

Tả Hàng cũng không nhúc nhích, đầu óc hắn vẫn đang quay vòng vòng, chuyện xảy ra vừa nãy còn không chân thật hơn cả trong mơ, nhưng kɧoáı ©ảʍ cùng với cảm giác chột dạ cả người hiện giờ lại làm hắn không thể tránh trở về được, trong chốc lát, hắn không biết tiếp theo mình nên làm gì.

Qua cả buổi, hắn mới nhẹ nhàng nói: “Đi rửa ráy.”

“Chờ đã.” Tô Chiến Vũ không nhúc nhích, dùng giọng buồn bã trả lời.

Tả Hàng chỉ đành nằm tiếp, hắn không biết Tô Chiến Vũ đang nghĩ gì, ngay cả giờ mình đang nghĩ gì hắn cũng không biết.

Nhưng nằm chưa được bao lâu, Tả Hàng đã cảm thấy có gì đó không đúng, hắn không biết có phải là ảo giác của mình hay không, hắn cảm thấy vai trái mình ươn ướt.

Hắn nghiêng đầu, muốn nhìn Tô Chiến Vũ, mà thằng nhóc này lại đang chôn cả mặt xuống, chỉ có thể nhìn thấy gáy nó.

Tả Hàng không yên tâm lắm: “Chiến Vũ?”

“Ừm.” Tô Chiến Vũ đáp.

Tả Hàng vừa nghe thấy giọng này đã cuống cả lên, giọng Tô Chiến Vũ rõ ràng có lẫn giọng mũi, hắn hơi choáng váng, tay xoa lên lưng Tô Chiến Vũ: “Cậu làm sao thế? Khóc à?”

“Ừ.”

“Cậu khóc cái gì?” Tả Hàng sợ hết hồn, sao vừa nãy vẫn đang bình thường, giờ đột nhiên lại khóc.

“Không biết…” Tô Chiến Vũ lần này khóc khác với lần trước, không che giấu như lần trước, nói xong câu này chẳng bao lâu, nó đã nằm nhoài ra vai Tả Hàng khóc thành tiếng.

“Chiến Vũ,” Tả Hàng nhanh chóng ngồi dậy, ôm lấy vai nó vỗ về, “Cậu nói với anh, làm sao?”

“Chỉ là đột nhiên rất khó chịu.” Tô Chiến Vũ vùi mặt vào gối, vai run lên nhè nhẹ.

Tả Hàng không truy hỏi nữa, chỉ ôm chặt lấy Tô Chiến Vũ.

Sau khi giải tỏa hết xong xuôi, bao nhiêu chống đỡ kiên cường trước đó của Tô Chiến Vũ đều sụp đổ, kiên cường chống đỡ tỏ ra thoải mái nhẹ nhàng trước mặt mọi người, kiên cường chống đỡ cười như chẳng xảy ra chuyện gì trước mặt bố, vào lúc thật sự cần để cho ngột ngạt trong lòng được giải tỏa ra ngoài, thậm chí còn chọn cách nhìn như thể hoàn toàn xuất phát từ bản năng như vừa nãy…

Hết thảy chỉ đều là muốn cho người xung quanh cậu biết cậu không sao cả, không cần lo lắng cho cậu.

Giờ, rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa.

Tô Chiến Vũ làm thế nào cũng không cầm lại được nước mắt, tiếng khóc vang từ trong gối ra, đã không còn bị che giấu, cũng không bị kiềm chế, gần như là không kiêng dè gì mà òa khóc, tay bám chặt lấy gối, đốt ngón tay cũng tái nhợt đi.

Tả Hàng đặt tay lên lưng cậu, vẫn luôn vỗ về nhè nhẹ, Tô Chiến Vũ khóc mà cả người đều run lên, điều này làm cho lòng hắn quặn đau từng cơn, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy cậu em trai vĩnh viễn dửng dưng như không, cẩu thả tùy tiện lại mất khống chế đến vậy, âm thanh tràn ngập thống khổ và bất đắc dĩ siết chặt lấy lòng hắn.

Hắn không biết phải an ủi Tô Chiến Vũ như thế nào, trên thực tế, gặp phải chuyện như vậy, có an ủi thế nào cũng không có ích gì, hắn chỉ có thể lẳng lặng ở bên cạnh Tô Chiến Vũ.

Nhìn Tô Chiến Vũ khóc òa như một đứa trẻ, mũi Tả Hàng cũng cay xót vô vùng, nhưng hắn nhịn được, vào lúc này nếu chính hắn cũng không nhịn được nữa, vậy không biết sẽ thành cục diện thế nào.

Tay Tả Hàng vẫn luôn đặt trên lưng Tô Chiến Vũ, sau nửa tiếng, hắn rút cuộc cũng nghe thấy giọng Tô Chiến Vũ khàn đặc: “Khóc sắp chết mất rồi.”

“Dễ chịu hơn không?” Tả Hàng bóp bóp vai nó.

“Ừ,” Tô Chiến Vũ chậm rãi ngồi dậy, hai mắt đỏ ửng sưng phù, trên mặt vẫn còn nước mắt, nó giơ tay lên lau: “Em đi rửa ráy.”

“Không biết còn nước nóng không.” Tả Hàng lấy điện thoại qua nhìn giờ, muộn lắm rồi.

“Không sao.” Tô Chiến Vũ cả người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nhảy xuống giường, Tả Hàng nhìn bóng lưng rắn chắc thon dài của nó, đột nhiên lại cảm thấy nóng cồn cào, bình thường thằng nhóc này cũng hay chỉ mặc mỗi quần trong thoát ẩn thoắt hiện trong phòng, nhưng lúc đột nhiên thấy nó cả người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ như vậy, cảm giác vẫn không giống.

Mãi đến tận lúc Tô Chiến Vũ đi từ nhà tắm ra nói với hắn rằng không có nước nóng, Tả Hàng mới từ trong đống hỗn loạn lấy lại được tinh thần, vớ lấy khăn tắm vứt bên gối quấn lại: “Không có thì thôi, không yếu ớt đến vậy.”

Nước lạnh lướt xuống dọc cơ thể, Tả Hàng chống tay lên tường, cuối cùng cũng chậm rãi bình tĩnh lại, hắn bắt đầu hồi tưởng lại chi tiết lúc ở trên giường với Tô Chiến Vũ trước đó.

Không thể quên được, bất kể là kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt trong cơ thể hay trong lòng, điều này làm cho hắn rất bất an.

Dù hắn hiểu được hành vi của Tô Chiến Vũ không đơn giản chỉ là vì du͙© vọиɠ bị dấy lên, nhưng lại cảm thấy bất an vì mình có phản ứng và đáp lại như vậy.

Đây là thế nào?

Tả Hàng, mày điên rồi à?

Tả Hàng cả người lạnh thấu đi ra khỏi nhà tắm, Tô Chiến Vũ đang nằm trên giường, ngây người nhìn chằm chằm lên trần nhà.

Giường đã được cậu thu dọn qua, nhưng cũng chỉ có thể dùng giấy lau qua, đổi chăn, còn ga giường thì không đổi được, vẫn có thể nhìn thấy vết tích bên trên.

Tả Hàng đi tới đứng lại bên cạnh giường, Tô Chiến Vũ trông có vẻ đã bình tĩnh lại, hắn cúi người xuống nhìn mặt Tô Chiến Vũ: “Không sao chứ?”

“Ừ,” Tô Chiến Vũ cười với hắn, rồi lại tiếp tục nhìn chằm chằm trần nhà, một lúc sau mới nói: “Anh, chuyện vừa rồi em xin lỗi, em không hiểu em bị làm sao nữa.”

“Đừng nói câu này,” Tả Hàng nằm xuống bên cạnh nó, tiện tay tắt đèn đi, phòng lại trở về với bóng tối, “Nghỉ ngơi cho tốt.”

“Em thật sự không cố ý,” Tô Chiến Vũ trở mình quay mặt vào hắn, “Anh, anh quên chuyện này đi.”

Tả Hàng cười: “Đây là chuyện muốn quên là quên được à, anh cũng đã nói gì cậu đâu.”

“Chính là anh không nói gì nên em mới lo lắng.” Tô Chiến Vũ nắm chặt lấy tay hắn trong chăn: “Em chỉ sợ anh nghĩ lại rồi sẽ không để ý tới em nữa.”

“Đã nghĩ lại rồi.” Tả Hàng muốn rút tay ra, nhưng chần chừ rồi cuối cùng vẫn không nhúc nhích, tay Tô Chiến Vũ lạnh lẽo.

“Hả?”

“Hả cái gì? Ngày mai còn phải vào bệnh viện với cậu hai nữa,” Tả Hàng không muốn nó phải gánh vác gì cả: “Anh coi như hiểu được nửa sau chữ kí QQ của cậu có ý gì rồi.”

*Chữ ký QQ của Tô Chiến Vũ là: “Tay trái viết “yêu”, tay phải xóc lọ.”

Tô Chiến Vũ ngây người, rồi cười ha ha, cười ngây ngô một lúc mới chuyển sang giọng điệu rất nghiêm túc: “Anh hiểu thật?”

“Không thì cậu nói cho anh xem, anh lần nào nói chuyện với cậu cũng sợ bị người khác nhìn thấy, sao lại đặt chữ ký như thế?” Tả Hàng thật sự muốn hiểu rõ chuyện này.

“Anh xem, đại đa số mọi người đều không thuận tay trái.”

Hơi thở của Tô Chiến Vũ lúc nói chuyện nhẹ nhàng phả lên cổ Tả Hàng, cảm giác ấm áp làm hắn hơi buồn ngủ, hắn nhắm mắt lại: “Chỉ thế?”

“Tay phải làm rất nhiều chuyện đều rất thuận lợi, như là ăn cơm, viết chữ, cầm nắm đồ vật, cả xóc lọ nữa,” Tô Chiến Vũ nói, giọng nó rất khẽ, khiến Tả Hàng nhớ lại bài hát nó hát trong karaoke ngày hôm đó, giọng rất êm tai.

“Ừ, rồi thì sao.” Tả Hàng dường như đã hơi hiểu được ý của nó.

“Tay trái làm gì cũng không tốt,” Tô Chiến Vũ thở dài khe khẽ trong bóng tối, “Hết thảy chuyện tay phải có thể làm tốt, tay trái đều không làm được.”

Tả Hàng không nói gì.

“Anh, em chính là tay trái, em vĩnh viễn sẽ không viết ra được một chữ “yêu” đẹp.” Giọng Tô Chiến Vũ hơi mơ màng, dần dần hạ thấp xuống, “Đều sẽ có người nói cho em biết, viết như vậy không đúng, viết như vậy không đẹp, không phải viết như vậy…”

Lời Tô Chiến Vũ nói làm lòng Tả Hàng đau xót, vốn là đã không dễ chịu, giờ suýt nữa không cầm được nước mắt của mình.

Hắn không biết nên nói gì, chỉ có thể im lặng đưa tay ôm chầm lấy Tô Chiến Vũ, tay vò vò tóc nó, Tô Chiến Vũ gối lên cánh tay hắn, không nói gì nữa, chẳng mấy chốc đã phát ra tiếng ngáy khe khẽ.

Trong lòng rất loạn, cho nên cả đêm Tả Hàng đều không ngủ được say.

Sáng sớm tỉnh lại rất sớm, mới vừa mở mắt ra đã cảm thấy chóng mặt vô cùng, hắn nhanh chóng nhắm mắt lại.

Từ từ bình tĩnh lại, hắn bắt đầu cảm thấy cánh tay phải vừa xót vừa tê, quay đầu liếc nhìn mới phát hiện, Tô Chiến Vũ cả đêm đều gối lên tay hắn không hề di chuyển.

Thằng nhóc này chắc đã mệt ngây ngất, Tả Hàng lần mò sang bên cạnh gối tìm điện thoại, muốn nhìn giờ, để Tô Chiến Vũ ngủ thêm một lúc.

Nhưng hắn vừa mới cử động, Tô Chiến Vũ đã mở mắt ra, mê man nhìn hắn một lúc rồi đột nhiên ngồi dậy, lông mày nhíu chặt: “Anh, tay anh tê rần rồi đúng không?”

Tả Hàng bị nó làm cho giật mình, thằng bé này nói tỉnh là tỉnh thì thôi, còn vừa tỉnh dậy đã nhảy ra, hắn giật giật cánh tay, cảm giác tê dại đột nhiên tăng lên, răng hắn sắp rụng cả ra: “Mẹ tôi ơi…”

“Nhịn.” Tô Chiến Vũ vẫn như cũ, ấn tay hắn xuống rồi vừa xoa vừa nắn, Tả Hàng không nói ra nổi câu nào.

Đợi tới lúc cơn tê dại qua đi, Tả Hàng mới xoa tay, lấy điện thoại tới liếc mắt nhìn, hơn sáu giờ: “Cậu ngủ thêm lúc nữa không? Vẫn sớm.”

“Không ngủ nữa, hỏi thử xem chị Nguyệt nói chuyện em về với ông nội chưa, chốc nữa về qua nhà.” Tô Chiến Vũ cảm giác vừa nãy mình ngủ rất say, không biết là vì quá mệt hay vì nguyên nhân gì khác, không mơ mộng gì cả, giờ vừa dậy nghĩ tới chuyện của bố, cậu lại thấy phiền muộn.

“Thế cậu đi rửa mặt đi, anh gọi điện hỏi,” Tả Hàng gọi, dù mới hơn sáu giờ, hắn đoán Tô Nguyệt chắc cũng tỉnh dậy rồi, trong nhà có chuyện, ai cũng không nỡ ngủ.

Tô Chiến Vũ tấp nước lạnh lên mặt, cơn mơ màng chậm rãi lui xuống, cậu nhìn chằm chằm vào bản thân trong gương, chuyện hôm qua lóe lên trong đầu, cậu lại nhanh chóng cúi đầu vục mặt xuống nước, tuy nói cậu đã ảo tưởng có thể tiếp xúc thân mật với Tả Hàng rất lâu, nhưng chuyện này xảy ra thật, cậu nghĩ tới là lại sợ, nhất là cậu biết sở dĩ Tả Hàng chịu phối hợp, chỉ là vì không thể kháng cự lại phản ứng sinh lý.

Nhưng sau đó Tả Hàng không nói gì cả, khả năng cao cũng chỉ là vì không muốn cậu phải gánh vác gì.

Tô Chiến Vũ, mày đúng là khốn nạn.

Cậu cúi đầu xuống dưới nước lạnh, hai mắt lại hơi nhức, nghĩ tới Tả Hàng khoan dung và nhân nhượng cậu hết lần này tới lần khác, cậu không thể nào hình dung được cảm thụ của mình, chỉ cảm thấy tình cảm của mình dành cho Tả Hàng ngày càng mất khống chế.

Cậu chậm rãi hít nước lạnh vào mũi, rồi chầm chậm thở ra, cảm giác mát mẻ này có thể làm cậu bình tĩnh lại.

Tả Hàng đi vào nhà tắm, tay vỗ lên lưng cậu: “Đừng có tập lặn nữa, để chỗ cho anh xối nước nào.”

Nghe giọng điệu thoải mái như không xảy ra chuyện gì của Tả Hàng, cậu cắn răng, Tô Chiến Vũ, bất kể sau này có thế nào, anh mày có không để ý tới mày, kết hôn sinh con, cả đời này mày cũng phải đối xử tốt với anh ấy, mày mà có lỗi với anh ấy thì mày nên chết đi.

Không, cả đời mày, đến xóc lọ cũng không xóc nổi.

Cậu hài lòng nở nụ cười, không được xóc còn nghiêm trọng hơn cả chết, quả nhiên rất quyết đoán!