Chương 24
Tô Chiến Vũ quyết định sẽ thay đổi triệt để.
Thấy Tả Hàng là phải ngoảnh mặt làm ngơ!
Một là vì sắp thi đấu, cậu nhất định phải dốc hết sức vào huấn luyện, cứ nghĩ ngợi tới Tả Hàng, không chỉ lúc huấn luyện hay bị phạt, cậu không chịu nổi, đã vậy ngày nào cũng xóc một lần, mức tiêu hao năng lượng này đối với một người có cường độ huấn luyện có thể sánh với trại tập trung thì hơi lớn quá. Hai là vì có lẽ nhẫn nại của Tả Hàng với cậu đã đến cực hạn rồi, cậu mà tiếp tục giở mấy trò lưu manh nữa, Tả Hàng thật sự có thể sẽ đuổi cậu về trường.
Quan trọng nhất là, trước đây, thái độ của cậu với Tả Hàng lúc nào cũng là nhiệt tình như lửa, khiến Tả Hàng không chịu nổi, cậu muốn thờ ơ với Tả Hàng một thời gian.
Có người cả ngày xoay quanh lấy lòng mình, làm mình thấy phiền phức vô cùng, chỉ hi vọng người này một ngày nào đó dứt khoát khuất mắt cho thoải mái, mà có một ngày, đột nhiên người này lại trở về với thái độ bình thường với mình, mình sẽ tự nhiên thấy không quen lắm, bắt đầu tò mò tại sao người này lại mất đi lòng nhiệt tình với mình.
Điểm này là Tô Chiến Vũ tự rút ra từ bản thân, trước đây Triệu Thần Tây thấy cậu là quấn chặt lấy, mà sau chuyện hôm đó, thái độ của Triệu Thần Tây với cậu cuối cùng đã thay đổi, trở thành kiểu anh em hơi hơi thân hơn so với những người cùng ký túc xá khác.
Theo lí, Triệu Thần Tây cũng có thể được tính là người thẳng thắn, Tô Chiến Vũ vốn nên thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại vẫn hơi thấy khó chịu.
“Du͙© vọиɠ chiếm hữu,” Triệu Thần Tây cho đáp án lúc giải đáp thắc mắc cho cậu, “Ai ai cũng có, mức độ khác nhau thôi.”
Tô Chiến Vũ im lặng rất lâu, rồi vỗ vai Triệu Thần Tây: “Triệu gia, có lúc anh có thể nói một câu trúng phóc.”
“Yêu nhiều thì biết,” Triệu Thần Tây cười, “Nhưng với anh cậu thì tôi không dám nói, anh cậu thì… trừ phi ép anh ấy bùng nổ, nếu không thì bình thường thật sự không nhìn ra được tâm trạng.”
“Kéo sang anh tôi làm gì.” Tô Chiến Vũ châm điếu thuốc.
“Còn giả vờ với tôi nữa, cậu ở trước mặt tôi chỉ là đứa trẻ con thôi,” Triệu Thần Tây chậm rãi xoay người, “Cậu hết cách với anh cậu rồi đúng không.”
Tô Chiến Vũ cười ha ha, đúng là hết cách.
“Nếu cậu muốn xử lý lạnh, thì tôi nhắc nhở cậu chuyện này, làm xong chuyện này, có thể có tí hiệu quả, nhưng có khi lại hợp ý anh ấy cũng nên, hai người cứ không mặn không nhạt như vậy tiếp, đến lúc đó cậu có muốn quấn lấy cũng chẳng còn cơ hội nữa.” Triệu Thần Tây cười híp mắt nhìn cậu.
“Nói bằng thừa, ai mà lo lắng được nhiều thế, muốn có cách thì sẽ có cách,” Tô Chiến Vũ nhìn đồng hồ, gần tới giờ đi huấn luyện, “Tôi chỉ muốn xoay lại cục diện này thôi.”
“Tùy cậu, lo đầu không lo đuôi chính là nói cậu.”
“Có lúc thôi, chuyện như vậy không thể nghĩ quá nhiều, càng nghĩ lại càng không bước chân ra được, cuối cùng nghẹn chết cũng chỉ là mình, đã vậy nghẹn chết còn chẳng ai hay, tôi không muốn như thế.”
“Vậy cậu cứ đi đâm đầu vào tường đi,” Triệu Thần Tây nở nụ cười, vỗ lên lưng cậu, “Lúc nào hết hy vọng thì tới tìm anh, anh Triệu đang chờ cậu.”
“Vậy anh cứ đợi đi,” Tô Chiến Vũ cầm mũ bóng chày đội lên đầu, vết thương vẫn hơi đau, không biết đến lúc huấn luyện trên băng phải đội mũ bảo hộ thế nào, “Tôi không hết hy vọng dễ vậy đâu.”
Tả Hàng trước lúc tan làm có giúp Trang Bằng làm ít việc, về tới nhà chậm hơn bình thường nửa tiếng, Tô Chiến Vũ có lẽ đã nấu xong cơm, có điều, bình thường giờ này nó đã gọi điện thoại tới hỏi, hôm nay điện thoại lại im lìm.
Lúc mở cửa nhà ra, Tả Hàng sững sờ, không có mùi thơm của thức ăn, trong phòng vô cùng lạnh lẽo, đến đèn cũng không bật, Tô Chiến Vũ vậy mà lại không ở nhà?
Không ai ở nhà, không có cơm ăn, bụng Tả Hàng ọt một tiếng rất hợp tình hình, thằng nhóc này không về thì thôi, đến cuộc điện thoại cũng không gọi?
Hắn ngồi ngơ người trên ghế sofa một lúc lâu, rồi đợi thêm nửa tiếng, vẫn không thấy bóng dáng Tô Chiến Vũ đâu, đành phải cầm điện thoại lên gọi cho Tô Chiến Vũ.
Đầu kia chuông reo cả buổi, Tô Chiến Vũ mới thở hồng hộc nghe điện thoại: “Anh?”
“Cậu đang huấn luyện à?” Tả Hàng nhíu mày, nhớ lại vết thương trên đầu Tô Chiến Vũ, “Đầu cậu như thế mà vẫn huấn luyện?”
“Ừ, thể năng thôi, không sao.”
“Cậu không về ăn cơm à?’
“Không về.”
“Sao không nói cho anh một tiếng?”
“Em quên mất, anh ăn gì đấy một mình đi, em đi huấn luyện, nghe điện thoại lâu lão Trần lại trị em.” Tô Chiến Vũ nói xong thì dập điện thoại.
Tả Hàng cầm điện thoại ngây người cả buổi mới lấy lại được tinh thần, bỏ điện thoại lên bàn. Quên mất? Một người ngày thường về muộn mười phút thôi cũng phải gọi điện thoại nói trước, vậy mà lại quên mất nói không về ăn cơm?
“Ai…” Tả Hàng ấn bụng, chậm rãi đi loanh quanh trong phòng, “Mì ăn liền mì ăn liền…”
Tô Chiến Vũ thì ngược lại, không phải cố ý không nói nhiều với Tả Hàng, cậu sợ lão Trần thấy cậu nghe điên thoại rồi phạt cậu chạy năm km.
Nhưng chuyện hôm nay cậu không về ăn cơm, đúng là cậu cố ý không nói, cậu muốn nhìn thử xem Tả Hàng sẽ có phản ứng thế nào, nhưng đáng tiếc là từ mấy câu nói ngắn ngủn thì không đoán ra được gì, cậu thậm chí còn không nghe ra được vẻ không hài lòng từ trong giọng nói của Tả Hàng.
Đợi tới lúc cậu đi bệnh viện, thay xong thuốc rồi về nhà, vừa mở cửa ra đã ngửi thấy mùi mì ăn liền, nhìn lên bàn, quả nhiên thấy có đặt một bát giấy mì ăn liền.
“Ăn gì?” Cậu trôi chảy hỏi một câu.
Tả Hàng đang cuộn người trên ghế sofa xem tivi, chỉ bát trên bàn, rồi nhìn lên đầu cậu: “Vết thương kia của cậu bị hành hạ như thế cũng được à?”
“Không sao, lúc đi thay thuốc bác sĩ bảo không có vấn đề gì.” Tô Chiến Vũ cầm quần áo đi vào nhà tắm.
Tả Hàng tiếp tục xem tivi, xem một lúc vẫn cảm thấy có chỗ nào đó hơi là lạ, thế nhưng là lạ ở chỗ nào?
Hắn cầm điều khiển chống lên cằm, suy nghĩ thật lâu, cuối cũng cũng nghĩ ra được.
Thằng nhóc này vậy mà không đưa ra bất cứ dị nghị gì về hành vi dùng mì ăn liền làm một bữa cơm của mình, cũng không cuống lên muốn làm đồ ăn khuya cho hắn như ngày thường.
Mệt quá?
Hắn vốn đang chờ Tô Chiến Vũ về rồi làm đồ ăn đêm cho hắn, giờ lại ngại mở miệng ra, chỉ có thể chờ cho Tô Chiến Vũ tắm xong đi ra rồi hỏi một câu: “Cậu ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi.” Tô Chiến Vũ sờ bụng mình, sau đó rót cốc nước, quay người chuẩn bị vào phòng.
“Chiến Vũ,” Tả Hàng không hiểu ra sao, “Cậu không có chuyện gì đấy chứ?”
“Mấy hôm nay huấn luyện mệt quá.” Tô Chiến Vũ đẩy cửa vào phòng, cài cửa lại, sau đó nhanh chóng để cốc nước lên tủ đầu giường, sau đó trốn sau cửa nhìn ra ngoài.
Tả Hàng không truy hỏi cậu như cậu mong đợi, mà là cầm điều khiển đổi kênh, bắt đầu xem tivi, xem một lúc thì lấy điện thoại di động ra bắt đầu nhắn tin, dáng dấp như thể hoàn toàn không để trạng thái của cậu hôm nay vào lòng.
Chậm chạp thế?
Cậu hơi thất vọng nằm dài ra giường, rồi lại tự an ủi mình, giờ mới có một ngày, không cần vội.
Thôi, ngủ đi, hôm nay huấn luyện quả thực là mệt rồi, cậu nghiêng người nhắm hai mắt lại.
Tả Hàng dựa vào ghế sofa, khóe mắt chỉ nhìn thấy bóng Tô Chiến Vũ lấp ló dưới khe cửa, rồi quay đầu sang bên kia liếc mắt nhìn, khóe miệng cong lên, hơi buồn cười.
Người đã bao tuổi rồi, còn đùa trò như trẻ con thế này?
Là sợ mình mắng nó vì chuyện mấy ngày trước? Đối với người da mặt dày như Tô Chiến Vũ, đánh cũng đánh rồi, còn có gì để sợ nữa…
Tả Hàng cảm thấy, đây là cách làm ấu trĩ bạn học Tô Chiến Vũ lựa chọn để trốn tránh sau khi làm việc tai hại, trước đây hắn cũng như vậy, làm mẹ không vui, thế là giành không để ý tới mẹ trước, đợi tới lúc mẹ không chịu được phải mềm lòng rồi, thế là việc này coi như xong.
Tô Chiến Vũ kiên trì mấy ngày thấy hắn không phản ứng gì, cũng sẽ không giả vờ được nữa.
Nhưng điều hắn không ngờ được là, liên tục hơn nửa tháng, Tô Chiến Vũ vẫn cứ như vậy, không mặn không nhạt, hoàn toàn mất hết bộ dạng khi không cũng thích quấn lấy hắn trước đây.
Nhìn bên ngoài, mọi chuyện không có gì khác trước cả, Tô Chiến Vũ vẫn ngày ngày nấu ăn, thu dọn nhà cửa, vẫn sẽ tiện thể dọn dẹp phòng hắn luôn, cũng sẽ nói chuyện với hắn.
Nhưng lại thay đổi rất rõ ràng, nếu như trước đó hắn không vừa lòng với thái độ mập mờ của Tô Chiến Vũ và hắn, giờ hẳn phải thấy rất yên tâm.
Giờ, Tô Chiến Vũ đối với hắn, chính là trạng thái tiêu chuẩn giữa anh em với nhau.
Tốt chứ? Tốt lắm, vốn nên thế này.
Chỉ là Tả Hàng cảm thấy, thay đổi này hơi đột ngột, mình dường như cần chút thời gian mới hoàn toàn quen lại được.
Tô Chiến Vũ rất có kiên trì, thờ ơ với Tả Hàng nguyên một tháng, ngày nào cũng tắm gội sạch sẽ xong là chui vào phòng chơi cờ tỷ phú trên điện thoại, thi thoảng thì tay trái tay phải tự bày trò cho mình, dù sao thì cũng đóng cửa lại, nếu không phải buồn tiểu cuống lên thì sẽ không ra, nấu ăn càng ngày càng không câu nệ, huấn luyện xong cũng không vội vã về nhà, kiểu gì cũng phải dềnh dàng bên ngoài rồi mới từ từ đi về, Tả Hàng thi thoảng phải ăn mì ăn liền no bụng.
Nhưng làm cậu không thể nào hiểu được là, Tả Hàng từ đầu tới cuối đều không oán giận câu nào, đương nhiên là càng sẽ không hỏi cậu bị làm sao, dù sao cậu không nấu ăn, Tả Hàng cũng có thể ăn mì ăn liền, cậu trốn trong phòng không ra ngoài, Tả Hàng sẽ chơi game.
Cậu nhớ tới lời Triệu Thần Tây nói, lòng bắt đầu không được yên tâm, giờ có khi mình tự đập gãy chân, có khi anh ấy cũng không biết đã xảy ra chuyện gì đâu!
Tả Hàng thế này rốt cuộc là quá chậm chạp, hay là quá bình tĩnh?
“Anh, còn thuốc giảm đau nữa không.” Tô Chiến Vũ ngày nào cũng quấn một vòng băng gạc đi huấn luyện, hôm nay cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, vừa về đã nhăn răng, ăn cơm xong thì không chịu nổi.
Tả Hàng đang chơi game, vừa nghe thấy câu này thì ngạc nhiên, hắn vẫn tưởng rằng vết thương của thằng nhóc này đã gần khỏi hẳn rồi, nhìn thằng nhóc này ngày nào cũng tràn trề sinh lực, còn tính toán thời gian, cảm thấy mấy hôm nữa có thể rút chỉ: “Xảy ra chuyện gì? Không phải cậu bảo không sao à?”
“Không biết, chắc là hôm nay bị va vào một phát, chấn động…” Tô Chiến Vũ cau mày, ngón tay gõ lên băng gạc.
“Anh xem nào,” Tả Hàng không yên tâm, ấn nó xuống sofa, cẩn thận vạch băng gạc ra, sau đó suýt nữa quăng một bạt tai lên mặt nó, “Cậu không đi thay thuốc đúng không! Đã thế này rồi bác sĩ cũng không lo nữa đâu!”
“Thế nào? Em cũng có nhìn thấy được đâu,” Tô Chiến Vũ hơi mờ mịt, “Chỉ hai hôm nay là em không đi thay thuốc thôi, thay cũng chỉ là đổ cồn lên rồi băng lại thôi mà, tự em làm cũng được, lười đi, mất công.”
“Nhiễm trùng rồi! Ngu chưa!” Tả Hàng ấn trán cậu, trời đã chuyển lạnh, đáng lẽ ra nếu không phải quá không để ý, cũng sẽ không thể nào nhiễm trùng được, thằng nhóc này thật sự coi mình làm bằng sắt, “Trong này chắc mẹ nó toàn là không khí, nước cũng chẳng phế tới nỗi này!”
Tô Chiến Vũ bị Tả Hàng mắng cho mà hơi choáng, nhưng trong lòng lại rất tươi, Tả Hàng như thể đang thi đấu với cậu, làm cậu không lên không xuống, không lên nổi, mà một chốc lại không xuống nổi. Giờ sốt ruột như vậy, có thể coi là làm lòng cậu ấm áp an tâm.
Cậu cười ha ha một tràng rồi mới nói: “Vậy mai em đi bệnh viện làm.”
“Mai cái con khỉ, giờ đi.” Tả Hàng cầm lấy áo Tô Chiến Vũ để trên sofa ném lên người nó.
Đến bệnh viện, Tô Chiến Vũ bị bác sĩ thay thuốc mắng cho một trận, đến Tả Hàng cũng bị hầm hừ theo.
Vết thương bị nhiễm trùng rất nghiêm trọng, lúc bác sĩ xử lí, Tô Chiến Vũ cúi đầu nhíu mày, đợi tới lúc bác sĩ bảo là xong rồi, cậu mới thở dài một hơi: “Đau chết luôn.”
“Giờ mới biết đau, lúc không đi đổi thuốc sao không sợ đau đi,” Bác sĩ đưa tờ kê tới, “Đi truyền bình thuốc tiêu viêm đi, vốn là sắp được tháo chỉ ngay rồi.”
Tô Chiến Vũ miễn cưỡng ngồi trên ghế trong bệnh viện, không phải chỉ viêm thôi à, còn phải truyền dịch nữa? Cậu ngẩng đầu lên nhìn bình dịch kia, nhìn như thể cậu bệnh liệt giường tới nơi.
Có điều, cái hay duy nhất là, Tả Hàng ngồi đối diện cậu, bởi vì tẻ nhạt, hai người mặt đối mặt, anh trừng em em trừng anh nhìn nhau chăm chú cả buổi, Tô Chiến Vũ cảm thấy có cảm giác dễ chịu một cách kỳ quái.
Tay không cắm kim đang chống cằm, thi thoảng lại liếc qua mặt Tả Hàng một cái, mỗi lần quét qua, đều có thể nhận được ánh mắt Tả Hàng, sau đó lòng run lên.
“Hai ngày nay đừng đi huấn luyện,” Điện thoại di động của Tả Hàng có tin nhắn đến, hắn cúi đầu nhìn điện thoại, “Bớt huấn luyện hai ngày cũng không có gì ghê gớm.”
“Chẳng mấy chốc là phải thi đấu rồi,” Tô Chiến Vũ mở mạnh van trong ống truyền dịch ra, cậu hơi buồn ngủ, muốn nhanh chóng truyền xong rồi ngủ, “Em không muốn bị mất mặt lúc thi đấu.”
“Cậu là lính mới, mất mặt ai để ý.” Tả Hàng thở dài.
“Không phải anh định đi xem à,” Tô Chiến Vũ khịt khịt mũi, hơi ngại ngùng, “Không muốn bị mất mặt trước mặt anh, hồi cấp ba thi đấu giải thiếu niên em bị ngã, mẹ em cười gần nửa năm.”
Tả Hàng thả điện thoại lại vào túi, không nhịn được cười: “Cậu có mất mặt anh cũng không nhìn ra được, anh cũng chẳng hiểu khúc côn cầu trên băng, chỉ xem các cậu đánh tới đánh lui, bóng ở đâu có khi anh còn chẳng tìm ra.”
“Tự em thấy trong lòng,” Tô Chiến Vũ không yên tâm lắm, “Anh sẽ đi xem thật à?”
“Đã nói đi là đi, nói nhảm lắm thế,” Tả Hàng nói rất chắc chắn, “Nếu cậu đến đại học mà vẫn ngã sấp được tiếp, anh bảo đảm không cười là được rồi.”
Tô Chiến Vũ cười mãn nguyện, vốn cậu còn định nói thêm, nghĩ ngợi tới giờ vẫn đang trong giai đoạn thờ ơ với Tả Hàng, thế là nuốt hết lời muốn nói xuống.
Có thể làm Tả Hàng bứt rứt hay không, cậu thật sự không hề có chút dấu vết nào, nhưng làm mình bức bối quá mức thì là thật.
Y tá liếc mắt nhìn sang, phát hiện Tô Chiến Vũ điều chỉnh nhanh lên, thế là chỉnh về mức như bình thường, “Nhanh hơn tí kia không đáng kể, truyền nhanh không tốt.”
“Ồ.” Tô Chiến Vũ lười biếng đáp một tiếng, theo tốc độ này, phải thêm nửa tiếng nữa mới xong việc, khoảng thời gian gần đây ngày nào cậu cũng ngủ sớm, đồng hồ sinh học đã bị điều chỉnh thành đồng hồ sinh học của bé ngoan, giờ buồn ngủ không chịu nổi.
Lưng ghế bệnh viện quá thấp, cậu chỉ có thể chống cằm ngủ gà ngủ gật, chẳng mấy chốc đầu đã gật gật gù gù như lật đật.
Tả Hàng ngồi đối diện thở dài, đứng lên ngồi xuống bên cạnh cậu: “Buồn ngủ à?”
“Ừ,” Tô Chiến Vũ nhìn Tả Hàng, không biết có phải hắn có ý này không, do dự một lúc, vẫn nghiêng đầu dựa lên vai hắn, “Đây chắc là truyền thuốc ngủ…”
“Ngủ đi, truyền xong anh gọi cậu.”
“Ừm.”
Ừm thì ừm thế thôi, chứ giờ có thể ngủ được chắc!
Mặt dán sát Tả Hàng, tuy vẫn cách một lớp áo, thế nhưng vẫn cảm nhận được nhiệt độ, đã vậy, lâu lắm rồi cậu không được hưởng thụ tiếp xúc ở khoảng cách gần như thế này, từ sau khi quyết định phớt lờ Tả Hàng, cậu còn chẳng chạm vào Tả Hàng lần nào.
Giờ cậu tỉnh luôn cả ngủ.
Tả Hàng ngồi không hề nghiêm chỉnh, nửa dựa vào ghế tựa, ngả người dài ra, Tô Chiến Vũ gối lên vai hắn như vậy, cổ bị ngoẹo khó chịu, không thể làm gì hơn là cũng trượt chân xuống theo, đừng nói là ngoẹo cổ khó chịu, kể cả có vặn bẻ đi, cậu cũng sẽ nhịn.
Tả Hàng không chú ý tới Tô Chiến Vũ không ngủ, mấy sợi tóc ngắn ngủn trên đầu Tô Chiến Vũ nhẹ nhàng cọ qua cổ hắn, trong lòng hắn không hiểu sao lại thấy rất thoải mái. Trước đây Tô Chiến Vũ rất thích dán lên người hắn, sờ một cái, chạm một cái là chuyện rất bình thường, khoảng thời gian gần đây Tô Chiến Vũ đã mất hết những tật xấu ấy, hắn vốn không có cảm giác gì, nhưng cảm giác đã lâu không gặp này lại bất chợt làm hắn thấy thỏa mãn một cách kỳ lạ.
Hắn cũng không nói rõ được tại sao mình lại như vậy, những việc Tô Chiến Vũ làm với hắn, nếu như đổi thành người khác, hắn đã sớm đuổi ra khỏi nhà từ lâu, nhưng hắn lại có thể nhẫn nhịn thằng nhóc này hết lần này qua lần khác, thậm chí giờ còn có cảm xúc kỳ quái, điều này làm cho hắn hơi bất an.
Hắn liếc mắt nhìn Tô Chiến Vũ đang nhắm mắt, lấy lại bình tĩnh, còn có chuyện khác phải nghĩ.
Tin nhắn vừa nãy, là Hạ Hồng Tuyết gửi tới.
Sau khi Trang Bằng uyển chuyển từ chối Hạ Hồng Tuyết thay hắn, cô nàng vẫn không hề liên lạc riêng với Tả Hàng nữa, chỉ vẫn ngày ngày chơi cùng hắn và Trang Bằng trong game.
Hắn vốn nghĩ chuyện này sẽ trôi qua như vậy, mà tin nhắn này của Hạ Hồng Tuyết vẫn làm hắn không biết nên trả lời thế nào.
Tuy anh không cho em cơ hội này, nhưng suy nghĩ rất lâu, em vẫn muốn nói ra, em rất thích anh, cơ mà tuy là như vậy, em vẫn hi vọng chúng ta có thể làm bạn.
Tả Hàng bỏ tay vào túi, ngón tay nhẹ nhàng xoa trên điện thoại, nên trả lời, hay không trả lời? Trả lời thì, trả lời cái gì? Nhận được? Anh biết rồi?
Hắn suy nghĩ rất lâu, lấy điện thoại ra trả lời hai chữ, cảm ơn.
Tô Chiến Vũ liếc mắt nhìn hắn trả lời xong hai chữ này, khóe miệng không nhịn được kéo ra một nụ cười, cảm giác cả người được thả lỏng.
Cũng đừng lại có thêm người khác nữa, yên ắng một thời gian đi anh.
Tác giả có lời muốn nói: Diễn viên quần chúng Hạ Hồng Tuyết hô to – tôi sẽ quay trở lại!
Các bạn nhỏ, thứ hai gặp lại. Báo trước một tí, ngộ lại định rắc ít máu chó, dằn vặt em họ một chút, chỉ có máu chó mới có thể tăng tốc tiến độ giữa hai người họ, ân.