Chương 17:
Hồi đi học, ở ký túc xá, Tả Hàng xóc lọ cũng không phải xóc quang minh chính đại, nhưng đúng là không cần quá giấu giếm người khác, chuyện này trong lòng ai chẳng rõ như gương, thi thoảng bị bắt gặp, cũng chỉ cười trừ cho qua.
Nếu như Tô Chiến Vũ không có cái ý nghĩ làm cho hắn đau đầu, bị thằng nhóc này nhìn thấy thì thôi, em trai mình mà, cũng có gì ghê gớm đâu.
“Tự làm ăn no mặc ấm,” Tả Hàng giật quần, đẩy Tô Chiến Vũ một cái, muốn đứng dậy.
“Giống nhau được chắc,” Tô Chiến Vũ ấn vai hắn đẩy hắn trở lại, tay luồn thẳng vào trong quần hắn nắm lấy, ngón tay đánh vòng, áp người tới ghé vào tai hắn nói khẽ, “Tay người khác có cảm giác khác hẳn với tay mình, chuyện này anh biết mà đúng không?”
Tả Hàng bị động tác này làm cho căng cứng cả người, biết, đương nhiên là có biết, nhưng phải xem này là tay con gái hay tay em trai mình chứ!
“Cậu đừng có lộn xộn.” Tả Hàng cảm thấy mình nói chuyện hơi khó khăn, Tô Chiến Vũ vẫn không hề dừng động tác trên tay, vốn hắn đang rất hưng phấn, đã vậy còn bị làm như thế, kɧoáı ©ảʍ dâng lên từng cơn, rút cũng không rút về được.
“Anh đừng cử động,” Tô Chiến Vũ hôn lên tai hắn, “Anh cử động là em bẻ anh đi bây giờ.”
Tả Hàng sững sờ, dựa vào ghế nhắm hai mắt lại, không cử động nữa.
Hắn không cử động nữa, đương nhiên không phải vì câu nói này của Tô Chiến Vũ, cho thằng nhóc này 860 lá gan nữa nó cũng không dám bẻ.
Là bởi vì kɧoáı ©ảʍ không thể nào cưỡng lại được, Tô Chiến Vũ cắn lên tai hắn, làm cho người ta hơi không khống chế được, tai vốn thuộc về một trong những bộ phận mẫn cảm nhất trên người hắn, một chút lí trí trước đó đã bị tách thành từng mảnh vụn giờ đã bị du͙© vọиɠ đánh bại.
Đã vậy, còn là thất bại hoàn toàn.
Hơi thở phả lên cổ lúc Tô Chiến Vũ nói vào tai hắn, khiến cả người hắn đều mềm nhũn đi, quên mất đây là giọng nói của một thằng con trai, thêm vào động tác bá đạo mà thành thục trên tay Tô Chiến Vũ, toàn bộ lực chú ý của Tả Hàng đã dồn vào phía dưới.
Tô Chiến Vũ nghe thấy hô hấp không vững vàng của Tả Hàng ngày càng trở nên dồn dập, ngọn lửa trong cơ thể bùng lên dữ dội, cậu phải cắn răng mới khống chế được bản thân không lột luôn quần Tả Hàng ra rồi vứt Tả Hàng lên giường.
Kể cả không lột Tả Hàng rồi vứt lên giường đi nữa, ý nghĩ muốn kéo bàn tay Tả Hàng đang bám lên tay vịn ghế tựa đặt lên phía dưới mình cũng tuyệt đối rất mãnh liệt.
Chỉ là cậu không thể lập tức làm quá đà, Tả Hàng từ đầu tới cuối vẫn nhắm mắt, tại sao lại như vậy, cậu hiểu rõ.
Nếu như giờ người đang thò tay vào quần anh ấy là một người phụ nữ, anh ấy chắc chắn sẽ không nhắm mắt lại, lãng phí kí©ɧ ŧɧí©ɧ thị giác mãnh liệt đến thế, cho nên cậu không dám có hành động gì quá mức, Tả Hàng có thể thuận theo, ngồi bất động để cho cậu giở trò, đối với cậu đã là thỏa mãn cực lớn rồi.
Giờ điều cậu có thể làm, là làm cho Tả Hàng bắn trước lúc tỉnh lại đá văng cậu ra.
Tô Chiến Vũ luồn một tay vào trong áo phông Tả Hàng, nhẹ nhàng vuốt ve trên lưng, Tả Hàng không chống cự rõ ràng, cậu từ từ dời đến ngực Tả Hàng.
Ngực Tả Hàng phập phồng, tay Tô Chiến Vũ có thể cảm nhận được nhịp tim đập, tim đập thình thịch như vọt lên cuống họng, lúc đầu ngón tay xẹt qua chỗ nhô lên trước ngực, cậu nghe thấy bên trong tiếng thở dốc đè nén của Tả Hàng có một tiếng rên khẽ.
Cậu do dự mấy giây, ấn nhẹ đầu ngón tay, eo Tả Hàng ưỡn lên phía trước, hô hấp đột ngột tăng nhanh.
Thân thể quá mẫn cảm, Tô Chiến Vũ thở hơi loạn nhịp, tăng nhanh động tác bên dưới Tả Hàng, ngón tay xoa nắn vê nặn trên ngực.
Nhịp thở của Tả Hàng ngày càng gấp gáp, thân thể cũng dần căng lại, cuối cùng một phát tóm lấy cánh tay Tô Chiến Vũ, bấm mạnh một cái.
Lòng bàn tay Tô Chiến Vũ có thể cảm nhận được thay đổi, tăng nhanh động tác, bắt đầu chạy nước rút.
Cùng với thân thể Tả Hàng từ từ mềm xuống, Tô Chiến Vũ thả lỏng tay, quay người cầm giấy ăn từ trên bàn đưa tới tay hắn.
Tả Hàng vẫn đang nhắm hai mắt lại, cầm giấy lau qua loa trên bụng, khẽ văng một câu: “Đệt.”
Tô Chiến Vũ đứng không nhúc nhích, Tả Hàng chốc nữa bình tĩnh lại, muốn đánh muốn mắng thế nào cậu cũng phải chịu.
“Cậu không đi giải quyết đi,” Tả Hàng cuối cùng cũng mở mắt ra, nhìn lướt qua đũng quần cậu, “Hay là chờ anh giúp cậu?”
“Không cần,” Tô Chiến Vũ không chắc lắm về phản ứng của Tả Hàng, giờ cậu đang cứng rắn khó chịu, nhưng lại không dám cứ thế quay người đi ra ngoài, “Chốc nữa xuống ngay.”
“Vào nhà vệ sinh, vào phòng cậu,” Tả Hàng phất tay, trông có vẻ hơi uể oải, “Lấy điếu thuốc tới cho anh.”
Tô Chiến Vũ đi ra phòng khách cầm thuốc lá và bật lửa tới đặt trước mặt Tả Hàng, Tả Hàng châm thuốc ngậm, rồi liếc nhìn cậu: “Còn đứng ở đây làm gì?”
“Em…” Tô Chiến Vũ hơi sững sờ, khung cảnh này khác hẳn điều cậu dự đoán trước đó, Tả Hàng híp mắt lại hút thuốc, cũng không nói gì nữa, cậu đành phải quay người trở ra phòng khách.
Đứng trong phòng khách một lúc, cậu quay về phòng ngủ mình, đóng cửa xong thì đổ nhào lên giường, thò tay vào trong quần mình.
Tô Chiến Vũ, mẹ nó mày quá trâu bò. Cậu còn chẳng biết mình là thế nào, theo lí, thái độ của Tả Hàng khó đoán như vậy, cậu đáng lẽ sẽ không có tâm trạng tiếp tục làm cái chuyện này nữa, nhưng trạng thái kéo cờ bây giờ, có nín thế nào cũng không nín qua được.
Không thể nào xua đi nổi bộ dạng Tả Hàng nhắm hai mắt đè nén tiếng thở dốc khỏi đầu.
Đệt, cậu kéo lỏng quần, tay bắt đầu nhanh chóng cử động.
Lúc Tô Chiến Vũ kết thúc chiến đấu đi từ trong phòng ra, Tả Hàng cũng vừa khéo đi ra khỏi phòng ngủ đi vứt tàn thuốc.
“Xong việc rồi? Lại đây,” Tả Hàng dí tắt tàn thuốc vào gạt tàn, vẫy vẫy tay với cậu, “Hai ta tâm sự.”
Tô Chiến Vũ đi theo sau hắn vào phòng ngủ, giờ cậu không có ý tưởng gì cả, cho dù Tả Hàng có nói gì làm gì đi nữa, cậu cũng sẽ không hai lời.
Chỉ là cậu biết rõ, nếu như cơ hội như vừa nãy lặp lại, cậu vẫn sẽ có phản ứng như cũ.
“Anh phục cậu thật,” Tả Hàng ngồi xuống mép giường, quay người vào điều hòa, “Đầu óc cậu có cấu tạo kiểu gì thế?”
“Đập ra xem thử đi,” Tô Chiến Vũ dựa lên bàn, cúi đầu nhìn ghế, lại không nhịn được mà hồi tưởng lại Tả Hàng vừa nãy ngồi trên ghế nhắm nghiền hai mắt, cậu thở dài, “Không thì em chuyển về trường ở.”
“Đây căn bản không phải chuyện cậu có về trường ở hay không!” Tả Hàng nhảy xuống khỏi giường, bước mấy bước tới trước mặt cậu, tay nắm lấy đũng quần cậu, “Đầu óc cậu mọc ở đây đấy à?”
“Đệt,” Tô Chiến Vũ sợ hết hồn, nhanh chóng kéo tay Tả Hàng ra, “Anh, anh làm gì thế!”
“Anh không làm gì cả, anh chỉ muốn hỏi cậu tại sao lại dồi dào tinh lực thế, dựng cái là mẹ nó, mẹ nó không thu lại được!” Tả Hàng đá một cái vào ghế, ghế xoay một vòng lăn tới bên tường.
“Đổi lại thành anh thì anh dừng được chắc!” Tô Chiến Vũ bị Tả Hàng hỏi nên cuống lên, cũng chẳng để ý tới gì khác nữa, hét lên với Tả Hàng, “Anh ở tuổi của em, vừa mở cửa ra đã thấy cô gái anh thích nhiều năm như thế đang diy, nếu anh kiềm chế được không nhào tới, mẹ nó chứ giờ em tìm cô nào đấy yêu luôn!”
“Anh…” Tả Hàng bị nó nói cho vào mặt mà sững sờ, chỉ vào nó mấy lần vẫn không nói được nên lời, đuổi tới đạp thêm vào ghế tựa đã lăn tới bên tường, ghế tựa va đập vào tường rồi bắn trở lại giữa phòng, Tả Hàng ngã ra ghế, “Tô Cẩu Đản, anh là anh trai cậu, cậu rốt cuộc nghĩ cái gì?”
“Em biết anh là anh trai em, anh trai em thì làm sao, em cũng có bắt anh sinh con cho em đâu, anh cứ nhấn mạnh anh là anh trai em để làm cái rắm gì!” Tô Chiến Vũ cảm thấy ngột ngạt khó chịu, ngồi xổm xuống đất, cũng bởi vì Tả Hàng là anh trai cậu, cho nên bao nhiêu năm như vậy cậu vẫn luôn dằn tâm tư này xuống đáy lòng, giờ cậu thật sự không có cách nào đè nén được nữa.
“Lượn, sao không phải cậu sinh con cho anh,” Tả Hàng xoa bóp thái dương, “Cậu cảm thấy chỉ cần không sinh con là làm thế nào cũng được đúng không?”
Tô Chiến Vũ đứng dậy, vặn lấy vai Tả Hàng tiến tới trước mặt hắn: “Anh đừng có nói mãi với em cái này nữa, em chỉ hỏi anh câu này thôi, nếu em không phải em trai anh, vậy là anh sẽ không lúng túng như thế đúng không?”
“Không sai,” Tả Hàng bị nó quấy cho buồn bực mất tập trung, chưa hề suy nghĩ đã trả lời, “Anh chỉ không chịu được chuyện cậu là em trai anh!”
“À,” Tô Chiến Vũ đột nhiên nở nụ cười, khóe miệng cong lên, “Em hiểu rồi.”
“Cậu hiểu cái đầu,” Tả Hàng nhanh chóng chuyển vị trí, giờ hắn muốn giận cũng không giận được nữa, đưa tay vỗ lên mặt Tô Chiến Vũ, “Anh cậu kể cả có thích đàn ông đi nữa, cũng sẽ không nghịch lửa với em trai mình, cậu từ bỏ hy vọng đi, lượn đi để anh ở đây một mình.”
Tô Chiến Vũ biết Tả Hàng chỉ là dùng lời nói để chặn họng mình, nhưng trong lòng vẫn không được dễ chịu lắm, cảm thấy mình như bị đóng chặt lên hai chữ “anh em” này, cảm giác như bị treo lên phơi khô mãi mãi cũng không được hạ xuống.
“Em vẫn cứ về ở trường thôi,” Tô Chiến Vũ lùi về sau một bước, dựa lên cửa, “Đừng nói với bác là được.”
“Sau đó thì sao? Trốn tránh không gặp anh?” Tả Hàng nhìn cậu.
“Đợi tới ngày nào em không có cảm giác gì với anh nữa rồi tính, nếu không có khi hôm nào đấy em sẽ trói anh vào giường làm thật mất.” Tô Chiến Vũ cúi đầu cười.
“Ngộ nhỡ cậu uống nhầm thuốc rồi cả đời vẫn có cảm giác thì sao? Cả đời cũng không gặp anh? Này không phải là chém gió à?” Tả Hàng cảm thấy chuyện về trường ở quá ngây thơ, nói cho cùng thì Tô Chiến Vũ vẫn chỉ là một thằng nhóc.
“Vậy anh nói đi em phải làm sao! Không phải em không kiềm chế được với anh, là ông đây căn bản không muốn kiềm chế, là muốn lên giường với anh,” Tô Chiến Vũ chỉ vào hắn, “Nếu em còn tiếp tục ở đây nữa, hôm nào đó anh bị em làm anh đừng có mà khóc!”
“Cậu ngậm miệng vào! Mẹ nó ai làm ai còn chưa chắc đâu!” Tả Hàng bị nó quát cho tới mức đầu cũng đau, nhảy dựng lên mở cửa phòng đẩy nó ra ngoài, “Chạy về phòng cậu đi, để cho anh yên tĩnh một lúc.”
Tô Chiến Vũ cũng giận chẳng nhẹ, cả đường đạp ghế đá bàn đẩy cửa về phòng ngủ mình, Tả Hàng đóng cửa lại, cảm thấy cả người chẳng có tí sức nào.
Hắn không muốn nổi cơn thịnh nộ với Tô Chiến Vũ, nhưng không ngờ Tô Chiến Vũ còn giận không đâu nhanh hơn cả hắn, vốn là định nói chuyện đàng hoàng với nó, giờ chẳng hiểu sao lại ầm ĩ một trận rồi coi như hết chuyện.
Hắn đẩy ghế lại cạnh bàn, ngồi lên giường sững sờ, chuyện này từ đầu tới cuối đều chẳng ra sao.
Hôm nay lại càng không ra sao tới cực điểm.
Hắn không biết Tô Chiến Vũ có cảm nhận được không, chính hắn có thể cảm nhận được.
Hắn cũng không quá phản cảm chuyện một thằng đàn ông làm chuyện như vậy với hắn, hắn không chấp nhận được, dường như chỉ là vì người con trai này là em trai hắn.
Hoặc là… hắn nằm dài trên giường nhìn chằm chằm lên trần nhà, hoặc là vì vừa khéo người con trai này là em trai hắn, thế là không phải hắn rất mâu thuẫn à?
Đệt, toàn cái gì với cái gì không đâu?
Tả Hàng trợn trừng mắt suy nghĩ chuyện này, lúc Tô Chiến Vũ không hề kiêng dè gì mà tìm tòi kɧıêυ ҡɧí©ɧ trên người hắn, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt không thể nào lảng tránh, chuyện này hắn cũng không quá để ý, nhắm mắt lại, tưởng tượng là một người con gái là được. Hắn vẫn nhớ nhung không hiểu nổi là, nếu như không hề chống cự lại việc này là bởi vì người này là em trai hắn, vậy thì sau đó khó chịu và lúng túng có phải cũng là vì nguyên nhân như vậy?
Quan hệ nhân quả vòng qua vòng lại ấy, mãi cho tới lúc hắn ngủ rồi vẫn chưa đưa ra được kết luận cuối cùng, nửa đêm còn phải làm vài giấc mơ có nội dung tương quan.
Nội dung khá là không thể tưởng tượng được, lần nào cũng bắt đầu từ bộ ngực con gái, lấy tay Tô Chiến Vũ để kết thúc.
Sáng sớm tỉnh dậy, hắn cảm thấy đầu hơi choáng váng, suy nghĩ thêm tới mấy giấc mơ khó lòng tin tưởng, thực sự hơi cạn lời: “Quái mẹ nó lạ.”
Tả Hàng mê mê man man đi ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy Tô Chiến Vũ ngồi trên sofa, đang nhắm mắt, trong tay còn kẹp điếu thuốc.
Hắn đi tới liếc mắt nhìn, phát hiện thuốc đã tắt từ lâu, thằng nhóc này đang ngủ.
“Cậu xảy ra chuyện gì đây?” Tả Hàng đẩy nó một cái.
Tô Chiến Vũ như thể giật mình, mở mắt ra, phản ứng đầu tiên là lập tức nhìn lên thuốc lá trên tay mình, Tả Hàng lấy tàn thuốc đi ném vào trong gạt tàn, “Tắt từ lâu rồi, cậu dậy lúc mấy giờ, ngủ nướng ở đây tiếp à?”
“Vẫn luôn ở đây,” Tô Chiến Vũ trả lời bằng giọng buồn bực, đứng lên đi vào nhà vệ sinh.
Tả Hàng sững sờ, đi qua đẩy cửa căn phòng của Tô Chiến Vũ, phát hiện giường chăn gọn gàng, trong phòng không hề có tí hơi lạnh nào, điều hòa hẳn là không bật lần nào cả đêm.
Hắn đi tới cửa nhà vệ sinh: “Cậu cả đêm không ngủ?”
“Ngủ, ngồi ở đây chẳng biết ngủ từ lúc nào.” Tô Chiến Vũ nói từ bên trong, giọng hơi uể oải.
Điều này làm cho Tả Hàng hơi buồn bực, sở dĩ hắn không muốn nổi giận với Tô Chiến Vũ là bởi vì, đối với Tô Chiến Vũ, chuyện này đâu phải nói một câu bỏ xuống là bỏ xuống được, gạt hết những thứ khác đi, bản thân việc thích một người không có gì là đúng hay sai cả.
Giờ bộ dạng thằng nhóc này như vậy càng khiến Tả Hàng không dễ chịu, đứng ngoài cửa cả buổi vẫn không biết nên nói gì cho phải.
“Cho em ít thời gian đi.” Tô Chiến Vũ vừa rửa ráy vừa nói một câu.
Tả Hàng chuẩn bị ra khỏi nhà đi làm, nhìn thấy Tô Chiến Vũ vẫn đang cúi đầu ủ rũ ngồi trên sofa, đầu óc hắn vẫn chưa tỉnh táo lắm, lại vẫn không tìm được câu gì để nói như cũ, cho nên mở cửa ra: “Anh đi làm.”
“Tối muốn ăn gì.” Tô Chiến Vũ hỏi từ sau lưng hắn.
“Sườn xào chua ngọt,” Tả Hàng đi qua cửa, quay đầu lại nhìn Tô Chiến Vũ, vẫn là bộ dạng không hề có tinh thần đó, “Nếu tâm trạng cậu không tốt thì đừng làm, đi ra ngoài ăn cũng được.”
“Anh đừng để ý, tâm trạng em không tốt không phải như thế,” Tô Chiến Vũ nằm ra ghế sofa, bỏ chân lên lưng ghế, “Anh, bà nội nói chẳng sai chút nào, bà bảo anh bên ngoài nhìn kiêu ngạo, mà thật ra lại rất mềm lòng.”
Tả Hàng không nói gì, đóng cửa lại ấn nút thang máy, không hiểu câu này của Tô Chiến Vũ có ý gì.
Đến công ty, vừa đặt mông xuống, điện thoại di động đã đổ chuông, Tả Hàng rút ra nhìn, là tin nhắn của Hạ Hồng Tuyết.
Anh Tả, nghe nói em trai anh biết trượt băng đúng không, chắc là thạo chọn giày trượt băng lắm, em muốn học trượt băng, có thể làm phiền cậu ấy chọn đôi giày hộ được không?
Tả Hàng nhíu mày, quay người tóm lấy cổ áo Trang Bằng, đưa di động tới trước mặt gã: “Đây là ý kiến anh đưa ra đúng không?”
Trang Bằng nhìn chằm chằm vào tin nhắn: “Ơ đệt, không phải anh thật, anh chỉ bảo chú với em trai chú ở cùng nhau, em trai chú ở trong đội khúc côn cầu trên băng, không nói thêm câu gì nữa, anh chỉ giới thiệu cô em này cho chú thôi, đoạn đằng sau anh không nhúng tay vào, anh cũng có phải bà mối đâu….”
“Rồi rồi rồi, em cũng không nói gì cả, anh cuống đến mức nói cả một tràng rồi kìa.” Tả Hàng cười, quay người lại nhìn cái tin nhắn này một lúc, cuối cùng vẫn trả lời, được.