Em Họ Hung Mãnh

Chương 8:

Chương 08:

Trong nháy mắt thẳng lưng lên rồi tránh xa Tô Chiến Vũ ra một khoảng nhỏ, Tả Hàng đã hối hận rồi.

Phản ứng của mình quá rõ ràng, nếu như là người khác hắn sẽ không áy náy gì, nhưng người này là em trai hắn, mình làm như vậy rất không hay.

Tô Chiến Vũ có vẻ như hơi sững lại, rồi rút tay về rất nhanh, nhảy dựng dậy chạy tới một đầu khác ghế sofa chọn bài hát.

Tả Hàng cầm lấy cốc coca uống một hớp, nhìn bóng lưng Tô Chiến Vũ, tuy nó không nói gì, nhưng hành động nhanh chóng tránh đi vẫn khiến cho Tả Hàng không được thoải mái cho lắm.

“Anh không hát đâu, anh mà mở miệng ra các cậu có mà phải quỳ xuống lạy anh,” Tả Hàng ngả lưng ra ghế sofa phía sau, rồi vỗ lên lưng Tô Chiến Vũ, “Cậu hát đi, định hát “Trần như nhộng” cho anh mà?”

“Ừ, Tô Chiến Vũ cười khà khà, cúi đầu liếc xuống người mình, “Giờ cũng đang không mặc gì mấy, hát bài này hợp.”

Đầu kia ghế sofa có người chậm rãi đáp một câu: “Thế là không được, lần trước mày mặc qυầи ɭóŧ hát, lần này sao lại mặc nhiều thế được.”

Tả Hàng không nhịn được nhìn lướt qua Tô Chiến Vũ, thằng nhóc này ngày thường rút cuộc có thể chơi tới mức nào?

“Hôm nay không được, ở trong không có gì,” Tô Chiến Vũ cũng dựa ra ghế sofa, cười vỗ lên quần.

“Không thể nào,” Người kia đứng dậy, “Tao kiểm tra xem nào.”

“Lại đây.” Tô Chiến Vũ kéo quần, mặt dửng dưng như không.

Đám nhóc con này hình như đều đã uống say, câu nói không đáng kể này của Tô Chiến Vũ như thể phát súng lệnh, lập tức vài đứa cùng nhảy dậy, vươn tay vào trong quần nó.

Tả Hàng nhanh chóng tránh sang bên cạnh, nhìn lướt qua, thống kê được khoảng bốn bàn tay lần lượt đưa vào trong quần Tô Chiến Vũ, thời gian dừng lại của mỗi bàn còn quá ba giây.

“Đệt, không mặc thật!” Có người hô một câu, “Cũng không sợ gió thổi bay trứng!”

Tô Chiến Vũ không nói câu nào, cũng không trốn, chỉ dựa ra ghế sofa cười liên tục, chuyện như vậy nếu như người trong cuộc không giãy giụa phản kháng hay không phối hợp gì đó, những người ồn ào sẽ yên tĩnh rất nhanh, sờ mấy cái xong đều đổ lại ra ghế sofa.

Lúc nhạc bài “Trần như nhộng” vang lên, Tô Chiến Vũ lấy micro qua hắng giọng, bên trong góc có người nói một câu: “Chiến Vũ to cực.”

“Mới vừa nãy sao mày không sờ thêm mấy cái,” Tô Chiến Vũ cười, micro vẫn đang để bên miệng, “Cứng rồi càng to hơn.”

Tả Hàng nghe thấy câu nói vang ra từ trong loa, không nhịn được cười, uống một hớp rượu, “Da mặt dày thật.”

“Thật mà.” Tô Chiến Vũ quay đầu lại nhìn hắn, mặt mày nghiêm túc.

“To, nhất định phải to!” Tả Hàng nhịn cười, nâng chén về phía cậu, “Nhanh hát đi.”

Mới vừa mở miệng, Tả Hàng còn chưa nghe rõ được hát cái gì, người bên cạnh đã vừa reo hò vừa vỗ tay, Tô Chiến Vũ giơ ngón giữa về phía bọn họ, rồi nghiêm túc hát tiếp.

Sau mấy câu, cả phòng cuối cùng cũng yên tĩnh đi.

Tả Hàng dựa vào sofa hơi hoảng hốt, Tô Chiến Vũ hát đúng là không tệ, giọng hát hơi khàn khàn làm hắn cảm thấy hơi rượu vốn đã lắng xuống một lần nữa lại được đảo lên.

Ngây ngất nghe một bài hát không có gì vui vẻ, trạng thái đáng thương này khiến hắn không thể nhịn được mà nhớ lại Đổng Hoan, nói chính xác hơn, hắn nhớ ra, mấy ngày trước mình vừa mới dùng một cách đột ngột mà lại cũng có mấy phần không hiểu ra sao, để mà thất tình.

Cảm giác uất ức kia một lần nữa dâng lên đầu như thủy triều, Tả Hàng chỉ cảm thấy phiền muộn, ngực như lấp kín giẻ lau nhà, hắn đứng dậy đi ra khỏi phòng.

Trong hành lang ngoài một hai người phục vụ thì không còn ai cả, mỗi khe cửa phòng đều vọng ra tiếng kêu bi thảm hoặc thê lương, hắn xuyên qua những âm thanh này, đi vào phòng vệ sinh.

Trước mặt có một người lảo đảo đi ra, loạng choạng suýt nữa đâm vào người hắn, mùi rượu nồng nặc phải vào mặt. Hắn buồn nôn, lao vào bồn rửa tay muốn nôn, nhưng nhìn bồn cả buổi cũng chẳng nôn ra được gì, chỉ cố nôn khan mấy cái rồi không còn gì nữa.

Hắn vặn vòi nước, tát nước lên mặt, phân vân xem nên súc miệng hay cứ để vậy.

Cửa phòng vệ sinh đằng sau vang lên một tiếng, có người đi vào, Tả Hàng ngồi dậy, nhìn thấy Tô Chiến Vũ mặt mày lo lắng trong gương.

“Cậu hát xong rồi à?” Tả Hàng lau nước trên mặt, xoay người lại.

“Chưa, hát cho anh nghe, anh không nghe em còn hát làm đếch gì nữa,” Tô Chiến Vũ cười, đưa túi giấy ăn cho hắn, “Anh không sao đấy chứ, hôm nay cũng có uống bao nhiêu đâu.”

“Không sao,” Tả Hàng rút một tờ ra lau mặt, “Không ngờ cậu hát cũng được đấy chứ.”

“Đương nhiên, từ trước tới giờ em đều phát triển toàn diện mà,” Tô Chiến Vũ khoanh tay cười với hắn, “Làm anh nhớ tới chuyện buồn lòng rồi à.”

Tả Hàng sững sờ, liếc mắt nhìn cậu: “Còn thế thật, cậu cứ thích kí©ɧ ŧɧí©ɧ anh cậu vậy à.”

“Không phải cố ý, em thích bài này, nên mới muốn hát cho anh nghe, hát được nửa mới nhớ ra anh vừa mới thất tình,” Tô Chiến Vũ theo thói quen muốn đưa tay ra ôm lấy vai hắn, nhưng đưa tay lên rồi lại do dự rút về, quay người đi ra ngoài phòng vệ sinh, “Chốc nữa anh hát một bài đi, em không ngại quỳ xuống lạy anh đâu.”

Tô Chiến Vũ đã mặc áo vào, nhưng áo vẫn chưa hề khô, đều dính sát lên người, có thể nhìn thấy rõ ràng đường nét cơ bắp trên lưng.

Tả Hàng đi theo sau nó, trong lòng xuýt xoa, Cẩu Đản trước đây cả ngày như miếng cao chó vừa đen vừa bẩn dán vào hắn, đi đâu quay đầu lại cũng nhìn thấy, có thể lớn lên thành Tô Chiến Vũ cao to đẹp trai hiện giờ, cậu mợ và bà ngoại nhất định là cũng có nhiều cảm xúc rối ren như mình, khó khăn biết bao.

Thế nhưng, không ngờ một thằng nhóc ra gì thế này, vậy mà lại thích đàn ông.

Nếu như để mọi người trong nhà biết được chuyện này, đảm bảo loạn tung trời.

Trở về phòng làm ầm thêm một tiếng nữa, Tả Hàng cũng không để ý rượu ngấm chưa, nói chung là hơi lâng lâng, bọn nhóc con này uống rượu không hề kiềm chế gì, rượu đỏ rồi thì bia pha lẫn vào nhau. Tả Hàng nhìn đồng hồ, sắp mười hai giờ, thế là hạ lệnh thu dọn bãi chiến trường về nhà.

“Đại ca, bọn em đợi cả tối rồi,” Một thằng nhóc bê chén rượu tới, “Anh cũng phải làm một bài chứ.”

“Thôi đừng, bài anh hát đỡ lạc nhịp nhất cũng chỉ có “Tiểu Yến Tử”,” Tả Hàng cầm lấy chén rượu của thằng nhóc bỏ xuống bàn, nhìn tình hình này có vẻ hắn không hát một bài là cái đám này chưa định giải tán, “Mấy đứa đúng là không muốn sống nữa rồi.”

“Đại ca muốn hát Tiểu Yến Tử!” Thằng nhóc này quay đầu nói to với người đứng ở chỗ chọn bài, “Mau tìm xem có không!”

Tả Hàng cười không nói gì, nhìn Tô Chiến Vũ đang rất tích cực dấn thân vào sự nghiệp tìm bài hát, hắn ngửa đầu ra lưng ghế sofa, hát thì hát, dù sao bị dọa cũng chẳng phải mình.

Hắn có lúc sẽ hét lên mấy câu hí khúc, không lạc nhịp, nhưng mà hát, thì lạc nhịp phải nói là đỉnh cao.

Không ngờ karaoke thật sự có “Tiểu Yến Tử”, tuy bản mặc đồ tắm trong không được ra ngô ra khoai lắm.

Nhạc dạo vang lên, Tả Hàng cầm lấy micro, hắng giọng: “Hát đây.”

“Hát đi!” Tô Chiến Vũ ngồi xuống bên cạnh hắn nói.

“Tiểu Yến Tử, mặc áo bông, xuân năm nào cũng tới nơi này…” Tả Hàng gác chân lên bàn, nhắm hai mắt lại rống một câu.

Người trong phòng đều sững sờ, Tô Chiến Vũ lập tức không nhịn nổi cười, ôm bụng nhìn hắn: “Anh, là bài hồi bé em từng nghe đúng không? Đây là bài anh hát đỡ lạc nhịp nhất?”

“Ừ, bài khác lạc nhịp tới mức lạc được về nhà thăm cậu hai với nhà bà ngoại, nhìn lời mà cậu cũng không đoán ra được bài nào,” Tả Hàng cười gật đầu, “Ta hỏi chim yến, vì sao chim đến đây… Chim yến nói…”

“Mùa xuân nơi đây đẹp nhất!” Tô Chiến Vũ tiến đến bên micro hát cùng với hắn, tìm lại nhịp cho hắn.

Tả Hàng ném micro cho nó, hai người một người hát lạc nhịp một người kéo nhịp về, giữa chừng Tô Chiến Vũ để cho Tả Hàng hát lạc nhịp đến thiên nam địa bắc mấy lần, làm cho cả đám người trong phòng cười tới mức phải nằm nhoài ra sofa không đứng dậy nổi, đợi tới lúc cuối cùng cũng hát xong, ai nấy đều dựng ngón cái về phía Tả Hàng: “Đại ca, anh quá vô địch, hát năm chữ thì lạc mất bốn chữ rưỡi.”

“Quá khen,” Tả Hàng ôm quyền đứng dậy, “Thu dọn qua đi, nhanh chóng về trường cho anh!”

Tả Hàng vứt xe ở bãi đậu xe, cùng Tô Chiến Vũ bắt xe về nhà, vừa tới nhà đã chạy vào nhà vệ sinh, hắn không uống được rượu pha, dễ say, hơn nữa mùi khử mùi kỳ quái trong xe taxi xông cho hắn đi tới giữa đường đã buồn nôn rồi, cắn răng chịu đựng mới không phun trào luôn trên xe.

Hắn quỳ gối bên cạnh bồn cầu, lại như thỉnh an ôm chân Hoàng thượng nôn một lúc mới chầm chậm đứng dậy, một tuần gần đây, bồn cầu đã chứng kiến hai lần hắn chật vật rồi, hắn vỗ lên nắp bồn cầu: “Để huynh đài chê cười rồi.”

Trở lại phòng khách, Tô Chiến Vũ đang nằm dài trên ghế sofa cầm gậy hockey ngắm nghía, hắn đi tới đẩy chân Tô Chiến Vũ ra, đặt mông ngồi xuống sofa: “Đệt, dạo này cứ uống cái là say.”

“Tâm trạng không tốt đều như vậy,” Tô Chiến Vũ thả gậy xuống ngồi dậy, “Anh mau đi ngủ đi.”

Tả Hàng không nói gì , đứng lên đi vào nhà tắm, lao vào tắm, lúc đi ra đã thấy tỉnh táo hơn không ít, nhìn thấy Tô Chiến Vũ vẫn đang ngồi trên sofa vung vẩy cái gậy kia, đi qua đá lên đùi nó một cái: “Rửa ráy đi, biết trước cậu nhảy xuống sông anh đã ném một cục xà phòng xuống cho cậu.”

“Anh,” Tô Chiến Vũ cười ha ha một tràng, “Cảm ơn anh.”

“Hả?”Tả Hàng đi vào phòng ngủ, bổ nhào một cái xuống giường, mặt chôn vào trong gối, dễ chịu.

“Cái gậy tốt lắm.”

Vết thương trên đầu vẫn chưa khỏi, dính nước vào đau vô cùng, Tô Chiến Vũ nhăn răng nhếch miệng bóc băng gạc ra, nhìn vào gương hồi lâu, không nhìn thấy.

Tắm xong, cậu rút từ trong túi ra một lọ cồn, rút tờ khăn giấy rồi chấm lung tung lên trên vết thương, lúc cồn chạm vào vết thương xót như bị kim châm, cậu cau mày xuýt xoa, vốn định chửi một câu, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra, trong phòng ngủ rất yên ắng, chắc Tả Hàng ngủ rồi.

Tô Chiến Vũ rón rén đi vào phòng, đứng bên giường.

Trong phòng không bật đèn, ánh trăng ngoài cửa sổ cũng coi như là sáng, chiếu vào qua khe rèm cửa, vừa khéo rắc lên tấm lưng trần của Tả Hàng. Cậu nhìn chằm chằm lên lưng Tả Hàng một lúc, rồi dời ánh mắt đi, Tả Hàng đang ôm gối, eo lưng cong lên khiến cậu hơi choáng váng, tuy tửu lượng của cậu không tệ, chút rượu tối nay không thể nào làm cậu say được, nhưng tình cảnh này vẫn khiến dòng suy nghĩ của con người ta đánh võng.

Người này là anh mày, Tô Chiến Vũ nhắc nhở chính mình, đã vậy anh mày còn biết chuyện của mày rồi.

Cậu do dự một lúc, khom lưng xuống lật người Tả Hàng lại, để cho hắn nằm nghiêng, sau đó quay người chuẩn bị đi ra ngoài.

“Đi đâu dấy?” Giọng Tả Hàng vang lên, nghe có vẻ rất tỉnh táo.

“Anh không ngủ à?” Tô Chiến Vũ sợ hết hồn, suýt nữa thì đi hai hàng, Tả Hàng vẫn luôn tỉnh?

“Vẫn chưa,” Tả Hàng không nhúc nhích, vẫn nằm nghiêng, “Cậu dằn vặt cái gì nữa, vẫn chưa ngủ à?”

“Em ngủ ngoài phòng khách,” Tô Chiến Vũ mở cửa, “Ghế sofa.”

Tả Hàng trở mình, bật đèn đầu giường lên: “Phòng khách nóng lắm, không có điều hòa.”

“Không sao.”

“Sao cậu lại dài dòng thế nhỉ,” Tả Hàng nằm xuống gối lên cánh tay, hắn biết giờ thằng nhóc này đang nghĩ gì, có hơi rượu vào nên hắn cũng không nói chuyện câu nệ như mọi khi, “Cậu sờ anh anh còn chưa nói gì cậu đây này, cậu còn e thẹn gì nữa, mau ngủ đi, mai anh còn phải đi tăng ca nữa.”

“Đệt,” Tô Chiến Vũ đóng cửa lại, quay người leo lên giường, đẩy Tả Hàng vào trong, “Em uống rượu có thể sẽ ngáy ngủ.”

“Anh ngủ rồi không nghe thấy.” Tả Hàng nhường chỗ, trở mình quay mặt vào tường, hắn không để Tô Chiến Vũ ngủ ngoài phòng khách không phải vì gì cả, đây là em trai mình, cho dù có xảy ra chuyện gì, hắn cũng không muốn Tô Chiến Vũ cảm thấy thằng anh là mình lại xa lánh nó.

“Anh,” Tô Chiến Vũ nằm một lúc, rồi nghiêng người quay mặt vào gáy Tả Hàng, “Em nhớ hồi bé anh không như vậy.”

“Như nào?” Tả Hàng nhắm hai mắt.

“Hồi bé em hơi sợ anh, cảm thấy tính anh không tốt, dễ mất kiên nhẫn với em.”

“Có à?”

“Thật mà, sao anh lại chẳng có ấn tượng về chuyện hồi bé gì cả thế.” Tô Chiến Vũ hơi buồn bực, cậu khác với Tả Hàng, cậu nhớ rõ từng chuyện hồi bé, nhất là chuyện có liên quan tới Tả Hàng.

“Tính tình anh lúc nào chả tốt, bà ngoại chả bảo anh còn dịu ngoan hơn cả con thỏ còn gì,” Tả Hàng mơ màng suy nghĩ một lúc, thái độ của mình với Cẩu Đản có vẻ là không tốt lắm thật, hắn thở dài, “Dù có thật, cũng phải trách cậu, lúc còn bé cậu phiền lắm suốt ngày lẽo đẽo bám theo anh, muốn bỏ cũng không bỏ được.”

“Dù sao em cũng rất sợ anh,” Tô Chiến Vũ không hề buồn ngủ, hai mắt vẫn luôn quét trên người Tả Hàng, da dẻ Tả Hàng rất đẹp, không phải quá trắng, nhưng mềm mại bóng loáng, đến vết muỗi đốt cũng không có.

“Dẹp đi, sao lúc cậu sờ anh thì không sợ anh đánh cậu đi,” Nghĩ tới đây, Tả Hàng lại đột nhiên không buồn ngủ nữa, hắn quay người mặt đối mặt với Tô Chiến Vũ, “Trước đây cậu sờ anh, sao anh lại không biết gì nhỉ.”

Tô Chiến Vũ bị anh hỏi cho mà hơi ngượng ngùng, Tả Hàng uống ít rượu vào khác hẳn với lúc bình thường, nói gì cũng chẳng buồn nghĩ trước: “Có thể để anh phát hiện được chắc, anh ngủ say lắm… Em cũng không phải hay sờ, chỉ sờ có mấy lần.”

“Đệt,” Tả Hàng bị sặc nước bọt, ho khù khụ cả buổi, “Nghe câu này là cậu vẫn thấy sờ ít đúng không? Ngài còn muốn sờ bao nhiêu lần nữa.”

“Anh…” Tô Chiến Vũ hơi bất đắc dĩ, “Ngủ đi.”

“Không hiểu được cậu thế nào, một thằng đực rựa có gì để mà sờ.” Tả Hàng lầm bầm một câu, rồi lại trở mình quay mặt vào tường.

“Chuyện này có gì mà hiểu đâu, ngủ đi.” Tô Chiến Vũ nhỏ giọng nói.

Tả Hàng không nói gì nữa, nhắm mắt lại. Nhưng ngồi rủ rỉ một lúc như thế, buồn ngủ giữ được một chút đã bị chạy đi không ít, hắn mở mắt ra nhìn chằm chằm lên tường, trong đầu không nhịn được tưởng tượng lại tình cảnh tối hôm hắn uống say bị Tô Chiến Vũ kéo lên giường, hơi mơ hồ, hắn chỉ nhớ Tô Chiến Vũ có cởϊ qυầи áo cho hắn, hình như là có sờ soạng trên người hắn mấy lần…

Nhưng hắn nghĩ những cái này để làm gì?

“Cậu sờ vào đâu thế?” Tả Hàng quay đầu lại hỏi một câu.

“Aiii,” Tô Chiến Vũ bị hắn hỏi bất thình lình như vậy, còn chẳng biết nên trả lời thế nào, quay người nằm ngửa, một lúc sau mới trả lời, “Còn sờ được ở đầu nữa, cũng không để tâm vào sờ đâu, anh đừng nghĩ ngợi nữa.”

“Phía dưới?” Tả Hàng nhíu mày.

“Ừ.”