Chương 06:
Ngoài để lại cảm giác thốn khó nhịn mỗi lần tình cờ nhớ tới, thì dấu vết của Đổng Hoan dã dần biến mất trong lòng Tả Hàng.
Chuyện Đổng Hoan tới lấy đồ, Tả Hàng không hỏi lại Tô Chiến Vũ nữa, Tô Chiến Vũ cũng không nhắc tới. Có điều, chìa khóa của Tả Hàng bị nó cầm đi, lúc lấy lại, móc khóa trước đó đã bị đổi thành một cái gậy chơi hockey nho nhỏ, Tô Chiến Vũ bảo là vật lưu niệm đợt thi đấu lần trước của đội, nó hỏi xin huấn luyện viên.
Tả Hàng nhìn thấy trên chùm của nó cũng có một cái như vậy, hơi buồn cười. Lúc còn bé đến nhà bà ngoại, người lớn tặng cho Tả Hàng đồ chơi gì, Cẩu Đản kiểu gì cũng phải quấn lấy đòi một cái như thế, dù chỉ là cái thìa, cũng phải dùng giống hắn.
Đã nhiều năm như vậy rồi, tật xấu này vẫn không hề thay đổi, thằng nhóc này nói cho cùng vẫn là đứa trẻ con, ấu trĩ.
Có điều, lúc nhìn thấy cái gậy chơi khúc côn cầu này, Tả Hàng lại biết được nên tặng quà gì cho Tô Chiến Vũ.
Tô Chiến Vũ từ cấp ba đã bắt đầu chơi khúc côn cầu, gậy chơi vẫn luôn dùng loại bằng gỗ, đến lúc thi đấu chính thức dễ bị gãy, Tả Hàng không hề biết thì ra gậy khúc côn cầu là thứ yếu ớt như vậy.
Thêm hai tháng nữa mấy đứa này có thi đấu, kể cả Tả Hàng cảm thấy sinh viên mới năm một như Tô Chiến Vũ chưa chắc đã có cơ hội ra sân, nhưng vẫn quyết định đổi cho nó một cái gậy mới, ít nhất không thể đánh một trận gãy một gậy được.
Hắn tìm hiểu cả buổi mới biết cái thứ này còn chia ra làm gậy bình thường và gậy thủ môn, nên giả vờ thảo luận chuyện chơi khúc côn cầu trên băng với Tô Chiến Vũ, dụ ra được nó là tiền đạo, sau đó chọn được một cái gậy khúc côn cầu bằng sợi carbon gì đó được cô tiếp thị đề cử nhiệt liệt.
Hắn không mang cái gậy tốn nửa tháng lương này về thẳng nhà, mà để ở phòng làm việc.
Vậy là đủ bất ngờ rồi đúng không.
“Cái quái gì đây? Trang Bằng nhìn hộp đựng gậy khúc côn cầu.
“Gậy đánh bóng.” Tả Hàng đang nhíu mày gõ code, trên QQ có tin nhắn, hắn mở ra nhìn, là yêu cầu thêm bạn tốt, tên đối phương là “Trần Như Nhộng,” nội dung yêu cầu kết bạn chỉ có đúng một chữ, “Anh.”
Tô Chiến Vũ? Hắn nhìn cái tên này, người làm sao dùng tên làm vậy, thực sự là không sai chút nào.
So sánh với đó, tên QQ của thanh niên tốt chính trực ưu tú như Tả Hàng tạo nên đối lập rõ rệt, tên của hắn là – Tả Hàng mở ngoặc dùng trong công tác đóng ngoặc.
Hắn xác nhận kết bạn, rồi hất tay Trang Bằng đang chuẩn bị bóc hộp ra.
“Chú định đánh golf à?” Trang Bằng nhìn hắn đầy khinh bỉ.
“Cút, gậy golf nhà anh trông thế à.”
“Thế là gậy gì?”
“Khúc côn cầu trên băng, mua cho thằng em em.” Tả Hàng cầm cốc cà phê uống cạn, dùng có tốt hay không thì hắn không biết, nhưng cái gậy này rất đẹp, mua xong rất có cảm giác thành tựu.
“Em trai chú đánh khúc côn cầu trên băng à? Nghe xịn thế,” Trang Bằng cảm thán, “Hồi anh học đại học, đứa nào biết chơi bóng rổ đã coi như vũ khí tán gái lợi hại rồi.”
Tả Hàng không để ý tới gã, Trần Như Nhộng gửi tin nhắn tới, anh ơi, có bận không?
Tả Hàng (Công tác): Cũng bình thường, cậu lấy số QQ của anh ở đâu?
Trần Như Nhộng: Xin bác.
Tả Hàng (Công tác): À 【 lau mồ hôi 】
Trần Như Nhộng: Anh, anh có thêm một cái “Tả Hàng (Cá nhân)” nữa à, nói chuyện với tài khoản này áp lực quá.
Tả Hàng (Công tác): Chỉ có tài khoản này, tán gái cũng dùng cái này.
Trần Như Nhộng: Thật sự có cá tính
Trần Như Nhộng: Anh, nói với anh chuyện này
Trần Như Nhộng: Sinh nhật em định mời bạn học đi ăn, anh đến cùng không, lần trước mấy người anh em trong đội em vẫn muốn cảm ơn anh trực tiếp
Tả Hàng (Công tác): Dễ thôi, chốt được địa điểm chưa?
Trần Như Nhộng: Còn phải chốt nữa à, chọn bừa quán nào to to ngoài trường thôi.
Tả Hàng (Công tác): Đừng, làm ở nhà hàng đi, anh đi đặt, cậu đừng xía vào, coi như anh với bác tổ chức sinh nhật cho cậu.
Trần Như Nhộng: Em ngại lắm, anh đừng làm thế
Tả Hàng (Công tác): Cậu còn có lúc biết ngại kia à, không nhìn ra được
Tả Hàng (Công tác): Cậu còn trần như nhộng rồi còn gì
Trần Như Nhộng: Đù
Tả Hàng (Công tác): Cứ quyết thế đi, anh đi làm đây không nói nữa.
Lúc Tả Hàng chuẩn bị đóng khung chat, nhìn lướt qua thấy được kí tên của bạn học Trần Như Nhộng.
Lúc xem nửa câu đầu, Tả Hàng còn cảm thán, người đặt tên là Trần Như Nhộng, vậy mà cũng bày trò văn nghệ sĩ tầm thường thế này, nhưng nửa câu sau đã làm hắn cạn lời trong nháy mắt, quả nhiên vẫn là phong cách của Tô Chiến Vũ.
Tay trái viết yêu, tay phải xóc lọ.
Cái quái gì đây…
Sau khi về nhà, Tả Hàng không bàn chuyện ăn cơm hôm sinh nhật với Tô Chiến Vũ nữa, mấy lần Tô Chiến Vũ nhắc tới đều bị hắn ngắt lời, cuối cùng đành phải chịu, nói: “Anh, sinh nhật anh em sẽ tổ chức cho anh một sinh nhật thật là sướиɠ.”
“Sướиɠ thế nào.”
“Sướиɠ tới mức anh gào khóc vẫn muốn…”
“Cút!”
Tả Hàng gọi điện thoại đặt phòng riêng trong một nhà hàng gần đại học sư phạm, theo ý của mẹ, hắn cũng liên hệ với chỗ hát hò sau đó luôn, mẹ cảm thấy Tô Chiến Vũ một mình học ở đây, người trong nhà phải tổ chức cho nó một buổi sinh nhật thật vui, sợ nó vì sinh nhật mà nhớ nhà.
Tả Hàng lại không cảm thấy nghiêm trọng đến vậy, bộ dạng không tim không phổi của Tô Chiến Vũ thật sự không giống người đa sầu đa cảm, có thể rượu vào không đánh nhau với người ta đã coi như cẩn thận rồi.
“Anh, anh mua quà gì cho em?” Tô Chiến Vũ bận bịu nấu ăn trong bếp, thò đầu ra hớn hở hỏi một câu.
“Tặng cậu….” Tả Hàng đang xem tivi, suýt nữa thốt lên mua gậy hockey cho cậu, “Chuẩn bị cho cậu một em.”
Tô Chiến Vũ cầm một bắp cải thảo trong tay sửng sốt: “Thật à?”
“Thật, thế nào?” Tả Hàng quay đầu lại nhìn nó, phát hiện thằng nhóc này đang mặt mày buồn khổ.
“Không ra sao.” Tô Chiến Vũ ủ rũ cúi đầu trở lại nhà bếp.
Tả Hàng cảm thấy cơ hội này rất tốt, cho nên đứng lên vào theo, vỗ một cái lên mông nó: “Cậu có bạn gái rồi à?”
“Không có,” Tô Chiến Vũ liếc mắt nhìn hắn, cúi đầu thái rau, động tác rất thành thạo.
“Đâu có giống, người như cậu…” Tả Hàng hơi ngập ngừng.
“Như nào.” Tô Chiến Vũ vẫn không ngừng thái rau, sạt sạt sạt.
“Dáng dấp không tệ, da mặt lại dày, tính cách cũng ổn, còn biết chơi thứ cao siêu như khúc côn cầu trên băng,” Tả Hàng đưa tay bốc một miếng rau từ trên đĩa bỏ vào miệng, “Con gái đều thích kiểu vậy mà.”
“Con trai cũng thích.” Tô Chiến Vũ cười.
“Hả?”
“Không có gì, anh, em bảo thật, anh không phải định tặng cho em một em thật đấy chứ?”
“Nghĩ hay nhỉ,” Tả Hàng cười, đi ra khỏi nhà bếp, “Có em nào thì anh giữ lại cho mình trước, hơi đâu mà cho cậu.”
Thứ sáu, nhà hàng rất đông người, Tả Hàng đặt sáu giờ, hắn và Tô Chiến Vũ năm giờ đã tới quán gọi món, gọi muộn, chờ đồ ăn được đưa lên có mà người chết đói.
Tô Chiến Vũ gục xuống bàn nhìn Tả Hàng gọi món: “Đừng gọi món đắt quá, đám mấy đứa này toàn thùng cơm thôi, no bụng là được.”
“Cậu đừng có nói nhảm nữa,” Tả Hàng phất tay, hắn thừa biết đám nhóc con tuổi này có khẩu vị thế nào, chính hắn lúc học đại học ăn bánh bao thôi cũng có thể gặm liền một lúc năm sáu cái, tính cả mấy món ăn khác, một bữa ăn bằng con heo.
“Muốn uống rượu gì?” Gọi món xong, nhân viên phục vụ còn hỏi thêm.
“Không cần,” Tô Chiến Vũ tranh trước lúc Tả Hàng mở miệng, “Mấy món này thôi, được rồi, cô đi ra ngoài đi.”
Nhân viên phục vụ mỉm cười, gật đầu quay người ra ngoài, Tả Hàng nhìn Tô Chiến Vũ: “Không uống rượu à?”
“Uống chứ, sao lại không uống, tính hết rồi,” Tô Chiến Vũ cười, nhích lại gần hắn, “Rượu trong nhà hàng đắt lắm, chốc nữa chúng nó đến mang rượu vào, hôm nay mà em uống say, anh nhớ vác em về.”
“Chỗ tiền ấy chẳng đáng là bao, bị người ta nhìn thấy lại xấu hổ ra.” Tả Hàng thở dài, nhà hàng này không cho tự mang rượu tới, mang vào cũng sẽ bị tính thêm phí, bạn học Tô Chiến Vũ chẳng biết dùng chiêu gì mang được rượu vào đây.
“Đồ bại gia,” Điện thoại Tô Chiến Vũ reo, nó vui vẻ rút ra nhìn, sắc mặt lập tức thay đổi, “Anh, em ra ngoài nghe cuộc điện thoại.”
Tô Chiến Vũ nghe cuộc điện thoại này mãi không xong, đứng bên cửa sổ ngoài hành lang gọi liền hơn hai mươi phút, Tả Hàng mấy lần đi ra nhìn nó, lần nào cũng đang nhíu mày, không biết nói cái gì, trông có vẻ rất buồn bực.
Điều này làm Tả Hàng nhớ lại cuộc điện thoại hơn hai tiếng nó gọi trước kia, trạng thái cũng giống bây giờ, thằng nhóc này không phải là dính vào phiền phức gì đấy chứ? Tả Hàng nhíu mày, lúc hắn vẫn đang đi học, giỏi gây chuyện nhất chính là đám học sinh thể thao trong đội bóng này.
Mãi cho tới sáu giờ, đám bạn học mới mang một cái bánh gato to đến nhà hàng, Tô Chiến Vũ cuối cùng cũng dập điện thoại chạy vào trong phòng, Tả Hàng hơi ngạc nhiên phát hiện, trong đám người tới vậy mà không hề có một đứa con gái nào, toàn là một lũ ranh con lớn xác.
Trong phòng vừa ầm ĩ vừa nhốn nháo, chấn động tới mức đầu Tả Hàng cũng váng lên, phục vụ mang món ăn vào cũng phải sững người lại trước.
Đồ ăn được mang lên hết, mấy thằng nhóc được Tả Hàng bảo lãnh từ đồn công an đều tới rót rượu cho Tả Hàng, nói cảm ơn đại ca lần trước đã trượng nghĩa cứu giúp bọn em, bộ dạng cảm ân đái đức khiến Tả Hàng cảm thấy mình có phải là nên nhận mấy tên đàn em sau đó lắc mình biến hóa thành ông trùm xã hội đen, từ nay hành tẩu giang hồ gì đó không.
“Được rồi, được rồi,” Tả Hàng ngửa cổ uống cạn chén rượu, chỉ vào Tô Chiến Vũ vẫn luôn tươi cười ngồi đối diện hắn, “Nhân vật chính của hôm nay đang ở đằng kia chờ các cậu tới quỳ lạy kìa.”
Tô Chiến Vũ cầm chén rượu ngả người dựa lên ghế: “Không sai, lại đây quỳ uống với tiểu gia một chén.”
“Chiến Vũ mày chán sống rồi!” Mấy thằng nhóc lập tức quay đầu lại ấn Tô Chiến Vũ xuống bắt đầu rót rượu.
Sau khi Tô Chiến Vũ uống liên tục ba chén, Tả Hàng phát hiện, đồ ăn vẫn chưa bị động vào, rượu bị đám nhóc con này nhét vào quần áo đã không còn một bình nào.
“Đừng có uống không, ăn ít thức ăn đi.” Tả Hàng lấy chén gõ lên bàn.
“Anh,” Tô Chiến Vũ ba chén rượu vào mà sắc mặt vẫn không đổi, đặt chén xuống nhìn hắn, “Quà của em đâu.”
“Đợi,” Tả Hàng đứng lên đi ra ngoài, Tô Chiến Vũ không hỏi thì hắn còn suýt nữa quên mất vụ này, hắn để gậy đánh bóng ở quầy phục vụ của nhà hàng, “Anh đi gọi em kia đến cho cậu.”
Lúc đóng cửa phòng lại, Tả Hàng nghe thấy bên trong vang lên một đợt tiếng ồn ào.
Cầm gậy bóng về, đám trẻ con này vẫn đang nhốn nháo, Tô Chiến Vũ cầm cái chén cười với một người anh em đang treo trên người nó: “Tùy mày, uống bao nhiêu tao uống cùng, chốc nữa không quay về được đừng có mà ôm tao khóc.”
“Ơ!” Nhìn thấy Tả Hàng cầm gậy đánh bóng vào, có đứa hô một tiếng, “Gậy được thế!”
Tô Chiến Vũ nhanh chóng đẩy người đang treo trên người nó xuống ghế, xoay người lại, nhìn thấy cái hộp trên tay Tả Hàng thì sững sờ, cả buổi vẫn chưa nói nên lời.
“Sinh nhật vui vẻ,” Tả Hàng ném cái gậy vào tay của nó, ngồi trở về uống một hớp rượu, phản ứng của Tô Chiến Vũ nằm ngoài dự kiến của hắn, hắn không ngờ thằng nhóc này lại kinh ngạc đến vậy, làm cho hắn không biêt nên nói gì.
“Có anh trai đúng là mẹ nó tốt thật đấy!” Có người vỗ vai Tô Chiến Vũ, cảm thán một câu.
Tô Chiến Vũ giờ mới lấy lại tinh thần, để gậy xuống bàn, nhào tới ôm lấy Tả Hàng hôn lên mặt hắn: “Anh, cảm ơn anh.”
“Đệt,” Tả Hàng nhanh chóng đẩy nó ra, đưa tay lên lau mặt, “Miệng toàn bọt bia.”
Tô Chiến Vũ giơ tay lau miệng, cười khà khà vui vẻ một lúc, rồi cầm cái gậy chơi trên tay một hồi lâu sau đó mới lẩm bâm: “Không ngờ được, anh, đúng là không ngờ được.”
“Thích không?”
“Ừ.”
“Bất ngờ không?”
“Bất ngờ tới mức muốn lấy thân báo đáp luôn, muốn không.”
“Cút.”
Tả Hàng không biết bữa cơm này được ăn xong thế nào, đám trẻ con này đúng là giỏi chơi, như thể bị nghẹn trong đại lao bao nhiêu năm rồi vậy, tinh lực dồi dào tới mức làm người ta muốn tát cho mỗi đứa một cái ngất xỉu đi mới yên tĩnh lại được, ăn cơm uống rượu cũng không bịt được mồm mấy đứa này.
Chuyện duy nhất khiến cho hắn hơi được an ủi là Tô Chiến Vũ có vẻ rất được lòng mọi người, với đàn anh học trên hai khóa cũng rất thân, ai cũng vỗ vai nó một câu Chiến Vũ hai câu Chiến Vũ, rất thân thiết.
Tả Hàng nhìn đồng hồ, đi ra ngoài trả tiền, lúc về lại, chẳng dễ dàng gì tìm được một nháy mắt yên tĩnh ngắn ngủi để mà mở miệng: “Bên này xong rồi đấy, anh đặt phòng rồi, đi hát đi, ở ngay bên cạnh.”
“Đại ca, anh đúng là anh tốt!” Cả bọn nhao nhao hô, đứng lên chuẩn bị ra ngoài.
“Anh,” Tô Chiến Vũ đi tới ôm vai hắn, lại gần nói vào tai hắn, “Hôm nay anh tiêu tốn bao nhiêu tiền rồi, tốn kém quá.”
“Chơi thì chơi, đừng có để ý mấy chuyện vụn vặt này, chẳng tốn kém là bao, cũng không gọi gái cho mấy đứa.” Tả Hàng lần này không đẩy nó ra, uống vào hơi chóng mặt, một chén lúc mới đầu uống hơi mạnh.
“Gọi gái cho em là phí tiền,” Tô Chiến Vũ ôm hắn cười không ngớt, cười còn chưa xong điện thoại đã reo, nó không nhìn, như thể không muốn xem, chỉ kéo Tả Hàng đi ra ngoài, “Chốc nữa em hát cho anh bài “Trần như nhộng”.”
Thật ra, trong một bữa ăn, điện thoại Tô Chiến Vũ đã reo rất nhiều lần, có tin nhắn, có cuộc gọi, thằng nhóc này uống giỏi, không tồn tại khả năng uống say không nghe thấy điện thoại reo, nhưng không hiểu tại sao, từ đầu tới cuối nó đều không hề để ý.
Đám người này đi ra ngoài rồi, chuông điện thoại giữa căn phòng yên tĩnh lại càng reo lên to rõ hơn, thêm vào Tả Hàng liên tục nhìn chằm chằm vào nó, Tô Chiến Vũ không thể không rút điện thoại ra, nhíu mày nhấn nghe, giọng rất thiếu kiên nhẫn: “Anh rốt cuộc là muốn gì!”
Bên đầu kia nói gì thì Tả Hàng không biết, chỉ có thể phân biệt được giọng là giọng nam, hơn nữa còn đang kêu to, Tô Chiến Vũ không chờ cho đầu kia hô xong, cũng gào lên: “Anh có bị điên không đấy!”
Tả Hàng bị nó gào cho thế, vốn đang hơi choáng, lập tức tỉnh táo ngay, cau mày nhìn lại nó, thằng nhóc này cũng không đoái hoài tới, bên kia vẫn đang gào tiếp, nó đá lên ghế một cái: “Anh có giỏi thì nhảy đi! Đệt mợ, tôi đi nhặt xác cho anh!”
Tô Chiến Vũ dập điện thoại, cầm lấy gậy bóng đi ra ngoài, Tả Hàng đi theo sau nó không nói gì, giờ có nói gì cũng không thích hợp.
Lúc đi tới cửa nhà hàng, Tô Chiến Vũ dừng chân, xoay người lại nhìn hắn: “Anh, em mượn xe anh dùng một lúc.”
Tác giả: Chương trước ngộ nhớ nhầm, máu… máu chó ở chương tiếp theo… mai chắc sẽ có ít máu chó, khụ khụ..