Chương 03:
Ăn xong mỳ ăn liền mỹ vị, Tả Hàng ngồi xổm trên ghế trong phòng bắt đầu chơi game.
Đây là niềm vui duy nhất của hắn sau khi làm việc, bên cạnh ngủ và đến phòng tập thể hình, nội dung chủ yếu thì rất xấu xa, chính là cùng Trang Bằng tìm một góc âm u trốn xong đánh lén, ngày nào hai người bọn họ vừa lên là cũng sẽ bị một đám người spam thăm hỏi, còn rất thích thú.
Mỗi lần hai người bọn họ bị một đám người phản công đuổi đánh sau mông, chạy trốn đến sứt đầu mẻ trán, Tả Hàng đều cảm thấy chỉ cần hắn và Trang Bằng ở cùng nhau, IQ của hắn sẽ rơi thẳng xuống cấp bậc của kẻ ngu, kéo cũng không kéo lên nổi.
Tô Chiến Vũ xem tivi ngoài phòng khách, đầu tiên là xem một bộ phim Hàn vừa khóc vừa gào không yên, sau đó là bắt đầu gọi điện thoại giữa bối cảnh âm thanh vừa khóc vừa gào.
Xuất phát từ yêu cầu của mẹ là muốn hắn siêng năng quan tâm Tô Chiến Vũ, Tả Hàng vừa vung chuột xoay đại đao bắt chuyện với một kẻ tên là “Gϊếŧ ta đều là lũ ngu”, vừa dỏng tai lên nghe ngóng nội dung Tô Chiến Vũ nói chuyện.
Đáng tiếc, Tô Chiến Vũ như thể sợ quấy rầy tới hắn, giọng vẫn luôn hạ xuống rất thấp, ngoài có thể nghe ra được giọng nó rất thiếu kiên nhẫn thì, không còn nghe ra được nội dung gì nữa.
Nhưng cũng không phải không có thu hoạch gì, Tô Chiến Vũ gọi cuộc điện thoại này hơn hai tiếng, mãi tới lúc Tả Hàng gϊếŧ mấy người trong game sau đó bị đối phương gọi bang tới thay phiên nhau giữ xác không thể không log out, Tô Chiến Vũ cuối cùng cũng nói ra một câu để hắn nghe rõ được: “Ông nội anh, điện thoại cũng bị anh gọi cho hết cả pin rồi, uống ít trà thanh cổ họng rồi đi ngủ đi, đừng có như bà mẹ già thế, có thấy chán không.”
Tả Hàng nghe câu này xong, quá ngạc nhiên, nghe thế này thì, người gọi điện thoại lâu như vậy cho Tô Chiến Vũ vậy mà lại là con trai.
“Anh, vẫn chơi à, chưa ngủ à?” Tô Chiến Vũ tắm xong, cởi trần đi vào phòng ngủ, liếc mắt nhìn màn hình của Tả Hàng, “Xem desktop cả một tối?”
“Lượn, cậu gọi điện thoại gì mà gọi cả tối thế, nói tới mức đầu anh cũng sắp nổ tung rồi.” Tả Hàng tắt máy tính, đứng dậy chậm rãi xoay người, sắp mười hai giờ, còn không ngủ nữa thì mai dậy sẽ lại là một hồi bi kịch.
“Một tên ngốc thôi.” Tô Chiến Vũ cũng không quay đầu lại mà nhảy lên giường nghịch gối.
Tả Hàng định nói một tên ngốc mà cậu còn nói chuyện được hai tiếng vậy cậu cũng có khác gì đâu, nhưng nghĩ lại vẫn không nói ra, hắn muốn giữ gìn hình tượng thanh niên tốt phẩm chất tốt của mình, để sau này còn có thể quản lý Tô Chiến Vũ theo yêu cầu của mẹ và mợ hai.
“Anh, anh vẫn ngủ bên cạnh tường à?” Tô Chiến Vũ vừa vỗ gối vừa hỏi hắn.
“Vẫn?”
“Hồi bé anh ngủ cùng giường với em, không phải lúc nào cũng ngủ trong à,” Tô Chiến Vũ cầm gối nhìn hắn, “Lần nào nửa đêm xuống giường đi vệ sinh cũng giẫm phải bụng em.”
“Tùy, thế nào cũng được.” Tả Hàng ra ngoài phòng ngủ đi rửa ráy, còn có chuyện này cơ à?
Nếu Tô Chiến Vũ không nói, hắn còn hoàn toàn không có ấn tượng gì. Có điều, hồi bé bố mẹ bận rộn công tác, lúc tăng ca đều để hắn ở nhà một mình, hắn lại sợ tối, nhất định phải lấy chăn bọc mình lại, sau đó ngủ ở giữa, nói chung bốn phía nhất định phải chạm tới đồ thì mới yên tâm.
Thế nhưng hắn giẫm lên bụng Tô Chiến Vũ lúc nào? Còn là lần nào cũng giẫm, công lực thế nào mới có thể giẫm chuẩn hết lần này tới lần khác như thế…
Lúc trở về phòng, Tô Chiến Vũ đã ngủ rồi, để trống vị trí cạnh tường, giờ đang nhắm hai mắt không biết vui chuyện gì, cong khóe miệng vẫn luôn cười.
“Cười ngây ngô gì thế.” Tả Hàng lên giường, cẩn thận không va phải Tô Chiến Vũ.
“Anh nghe đi.” Tô Chiến Vũ mở mắt ra, cười chỉ ra cửa sổ.
Tả Hàng khó hiểu nhích lại gần cửa sổ, giờ này bên ngoài rất yên tĩnh, hầu hết nhà đã đi nghỉ, nhưng mấy giây sau hắn đã ngây người.
Một tiếng rên của phụ nữ không biết vọng ra từ nhà nào, du dương bồng bềnh giữa đêm đen, át cả tiếng kêu rù rù của điều hòa, nghe rõ rành rành.
“Đệt, nhà ai xem phim siếc mà mở to thế.” Da đầu Tả Hàng hơi châm chích, hơn nửa đêm, cái tiếng này cũng quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
“Không phải xem phim,” Tô Chiến Vũ tiếp tục cười, nhìn lướt qua trần nhà, “Phát thanh tại hiện trường.”
Ngay lúc Tô Chiến Vũ vừa nói dứt miệng, Tả Hàng đã nghe thấy trên trần nhà có tiếng chân ghế cọ xuống sàn, giọng nữ ngoài cửa lập tức to lên.
“Ngủ đi, tắt đèn đi.” Tả Hàng nằm xuống, sống trên tầng là một cô nàng hơn hai mươi tuổi, hắn từng gặp hai lần, trông rất điềm đạm, vậy mà có thể tạo ra tiếng động như vậy, sắp bằng được Aoi sensei rồi, nghe vào cả người nóng ran.
“Kịch liệt thật.” Tô Chiến Vũ cười như chẳng hề gì, tắt đèn đi.
Phòng tối rồi, hai người đều không nói gì thêm. Mà không hiểu tại sao, trong bầu không khí như vậy, tiếng rên của cô gái ở trên tầng càng trở nên rõ ràng, hơn nữa nghe thì thấy có vẻ như không định xong việc trong thời gian ngắn.
Đối với một thằng đàn ông bình thường hơn nửa tháng không gặp bạn gái, cũng không tự giải tỏa, tiếng động này lọt vào tai Tả Hàng quả thực là mê hoặc không có cách nào cưỡng lại được. Nếu như là âm thanh trong phim thì thôi, đã vậy sàn nhà còn thi thoảng phát ra tiếng va chạm không ngừng, nhấn mạnh rằng, đây là hiện trường, đây là mẹ nó show thực tế người thật việc thật tại hiện trường.
Cảm giác như thể nhìn trộm kỳ quái này khiến người ta cảm thấy rất thốn, chẳng mấy chốc, Tả Hàng đã thấy mình cứng không chịu nổi, vô cùng hy vọng người nằm cạnh mình là Đổng Hoan.
Đáng tiếc, hiện thực lại chẳng hề nể mặt, nằm bên cạnh mình là một thằng con trai, đã vậy người ta còn vẫn thở vững vàng, không hề bị quấy rầy, so sánh với nhau, hắn vào nhà vệ sinh giải tỏa một phen cũng thấy hơi ngượng ngùng.
Tả Hàng lăn qua lộn lại nghẹn một lúc, thật sự không ngủ được, thở dài, nhỏ giọng nói với Tô Chiến Vũ một cậu: “Định lực cậu tốt thật.”
Tô Chiến Vũ không nói gì, một lúc sau mới cười ha ha ngồi dậy: “Cũng không phải, trên tầng làm vậy đúng là quá đáng.”
Tả Hàng dựa vào ánh trăng nhìn lướt qua phía dưới Tô Chiến Vũ, trong nháy mắt đã cảm thấy cân bằng, thằng nhóc này cũng đang dựng lều như mình, không phải chỉ mình hắn có ý nghĩ kỳ quái.
Lúc Tô Chiến Vũ rướn người qua Tả Hàng kéo rèm cửa sổ ra, Tả Hàng vẫn chưa rõ nó muốn làm gì, đợi tới lúc nó đẩy cửa sổ thò đầu ra ngoài mới phản ứng được, nhanh chóng ngồi bật dậy: “Đừng gọi…”
“Người anh em trên tầng, đêm còn dài cứ từ từ,” Tô Chiến Vũ không cho Tả Hàng cơ hội ngăn cản cậu, gọi to ra bên ngoài: “Đủ rồi đấy, để cho mấy người độc thân như bọn tôi con đường sống với! Ngài không sợ bị mài rách da…”
“Đệt,” Tả Hàng nghe câu này thôi đã thấy xấu hổ thay cho Tô Chiến Vũ, đưa tay đóng cửa sổ lại, “Mặt cậu cũng to thật đấy!”
“Có tác dụng mà, anh nghe đi, yên tĩnh ngay,” Tô Chiến Vũ chẳng hề nề hà, ngồi trở về trên giường, ngoài cửa sổ quả nhiên đã không còn tiếng động, sàn nhà cũng không còn rêи ɾỉ nữa.
Tả Hàng hơi câm nín, lo lắng cho vị ở tầng trên đừng bị một câu này làm cho liệt luôn: “Cậu cẩn thận đi, làm người ta sợ ra bệnh thì làm sao.”
“Bảo anh ta tới tìm em, cùng lắm thì để em làm thay anh ta chuyện đó là được.” Tô Chiến Vũ cười, cứ thế nhảy xuống đất.
“Đi làm gì thế?” Tả Hàng nhìn cậu.
“Đi làm việc.” Tô Chiến Vũ trả lời, dựng lều đi ra khỏi phòng ngủ.
Tả Hàng thực sự không hiểu được cấu tạo não bộ của Tô Chiến Vũ, hắn nhớ thằng nhóc này hồi bé đâu có như vậy, da mặt không dày thế này.
Hắn nghe thấy Tô Chiến Vũ vào nhà vệ sinh đóng cửa sầm một cái, qua cả buổi vẫn chưa thấy ra, thời gian chắc chắn đủ để tiểu mười phát, còn thực sự là vào làm việc.
Tả Hàng bội phục nó thật sự, mới vừa rồi vừa nói vừa gọi, mình đã hơi xuống được nửa rồi, giờ bị ngắt quãng, chốc nữa sẽ xuống được ngay, Tô Chiến Vũ lại còn có thể tiếp tục, cũng không ngại mệt.
Một lúc sau, Tô Chiến Vũ cởi trần chạy trở về phòng ngủ, đổ nhào lên giường: “Sướиɠ!”
Tả Hàng không nói gì, hắn thật sự không biết nên tiếp tục câu chuyện thế nào.
“Anh, mai em lên phố mua đồ, anh có gì cần mua không?” Tô Chiến Vũ trong bóng tối hỏi một câu không đầu không đuôi.
“Anh không cần cậu mua gì cả, cậu đừng tiêu tiền lung tung,” Tả Hàng nhắm mắt lại, cuối cùng cũng bắt đầu hơi buồn ngủ.
“Không sao, em đi dạy thêm mà.” Tô Chiến Vũ trở mình quay mặt về phía hắn.
“Dạy thêm? Dạy môn gì?” Tả Hàng nhớ ra có một đứa con của đồng nghiệp lên lớp 9, muốn tìm người dạy gia sư tiếng anh, nếu Tô Chiến Vũ dạy được, thì giới thiệu cho người đó cũng được.
Tô Chiến Vũ cười, nở nụ cười một lúc mới nói: “Trượt băng.”
“Trượt băng?” Tả Hàng sững sờ, đây là thể loại gia sư gì, “Cậu học ngành gì?”
“Giáo dục thể dục.”
“Vậy cũng không gần trượt băng mà,” Tả Hàng thật ra muốn hỏi đây là cái ngành quỷ quái gì, nhưng Tô Chiến Vũ dù gì cũng là em họ mình, nên vẫn nhịn câu này lại, “Cậu trượt giỏi lắm à?”
“Tàm tạm, là con của thầy trường em, đến đội khúc côn cầu trên băng của bọn em tìm người dạy, vừa khéo em rỗi, nên vứt cho em,” Tô Chiến Vũ nở nụ cười, dùng cánh tay đυ.ng vào Tả Hàng, “Anh, anh mà muốn học thì em dạy luôn, em nhớ trước đây lúc ở nhà bà nội, anh cứ trượt là ngã.”
“Anh không thích chơi trò đấy,” Tả Hàng phất tay, bên cạnh nhà bà ngoại có con sông, mùa đông sông đóng băng, đám trẻ con đều thích trượt băng ở trên, hắn chỉ dùng cái ván trượt hai lần, ngã oành oạch, lại nhớ tới Cẩu Đản ở đằng sau vui vẻ gọi liên tục, chày gỗ!
Tô Chiến Vũ ở bên cạnh cười khà khà, không nói gì nữa.
Một lúc sau, Tả Hàng mới đột nhiên nghĩ ra hỏi lại một câu: “Cậu ở trong đội khúc côn cầu trên băng à? Đại học Sư Phạm cũng có đội khúc côn cầu trên băng?”
“Ừ, viện thể thao có đội khúc côn cầu trên băng,” Tô Chiến Vũ lắc lư chân, “Anh muốn học không, em đưa anh đi, lớp trên băng có.”
Tả Hàng không để ý tới câu nói này, hắn cũng không hiểu lớp trên băng là gì, nhưng vẫn có thứ hắn hiểu: “Cậu là sinh viên tuyển sinh đặc biệt hệ thể thao à?”
“Đương nhiên rồi, không phải tuyển sinh đặc biệt làm sao em thi đậu được,” Tô Chiến Vũ gối đầu lên cánh tay, quay đầu sang cười với hắn, “Anh, anh vẫn đang khó hiểu chuyện em vào được đại học sư phạm à.”
“Ừ, cậu không đáng tin như thế, vào được đại học anh cũng đã ngạc nhiên lắm rồi.”
“Thật ra em không muốn vào đại học, em không có đầu óc như anh, lên đại học cũng chỉ lãng phí thời gian tiền bạc.” Tô Chiến Vũ cũng không ngại lời Tả Hàng nói, cười, “Thế nhưng bà nội lúc nào cũng bảo anh con lên được đại học, con cũng lên được, nên em mới làm bà vừa lòng…”
Nói đến nửa câu sau, giọng Tô Chiến Vũ hơi run lên, có lẫn giọng mũi, thằng nhóc này là bà ngoại một tay nuôi lớn, tình cảm với bà ngoại rất sâu đậm, Tả Hàng vỗ lên người nó: “Học cho tốt, ngủ đi.”
Tô Chiến Vũ trở mình quay lưng về phía Tả Hàng, không nói chuyện nữa.
Sáng sớm, lúc chuông báo thức điện thoại di động reo lên, hắn nhảy dậy ngay như thường, hắn đặt giờ báo thức rất sát, vừa reo cái là nhất định phải dậy ngay, nếu không sẽ đến muộn.
Có điều hôm nay, sau khi nhảy lên rồi hắn lại cảm giác không giống ngày thường lắm, hắn chưa kịp nghĩ rõ ràng, đã nghe thấy một giọng nói nén giận: “Đừng nghĩ nữa, xuống đi…”
Tả Hàng mê man liếc mắt xuống giường, nhận ra một chân mình vừa vặn đạp lên bụng Tô Chiến Vũ, hắn nhanh chóng rút chân về xuống giường: “Anh quen, quên mất cậu đang bên cạnh.”
“Thế mà còn nói không giẫm lên em?” Tô Chiến Vũ xoa bụng, mặt bất đắc dĩ, “Sáng dựng lên cũng bị anh giẫm xuống.”
“Để anh xem nào,” Tả Hàng đưa tay kéo quần sịp Tô Chiến Vũ ra, sau đó buông tay, quần sịp bắn “tạch” cái trở về, “Cậu là do đêm qua chơi quá đà.”
“Anh còn biết ra dáng anh trai không đấy!” Tô Chiến Vũ sợ hết hồn, ôm cái chỗ phía dưới ngồi dậy.
“Cậu có biết ra dáng em trai không đấy! Từ đêm qua đến giờ vẫn chưa đàng hoàng được một lần, sau này mà còn vớ vẩn như thế thì để anh cho cậu biết thế nào là anh trai,” Tả Hàng vừa lòng đi ra khỏi phòng ngủ, “À đúng rồi, hôm nay anh đến phòng tập thể hình với đồng nghiệp, tối tự cậu ăn trước đi, chìa khóa anh để trên bàn cậu nhớ cầm đi.”
Tô Chiến Vũ ở trong phòng rầm rì thêm hai câu gì đó, hắn không buồn nghe, hôm nay nhiều việc, hoàn thiện gỡ lỗi mấy chương trình, phải gặp hai khách hàng, tan làm xong còn phải đến phòng tập gym phấn đấu.
Đến công ty, phát hiện duy nhất khiến hắn cảm thấy sảng khoái tinh thần chính là hôm nay sếp không đến, đã vậy chị Hồ hôm nay tâm trạng rất tốt, đang cầm túi bánh nướng giòn đi chia cho từng bàn.
“Này, Tả cục cưng, của cưng đây,” Chị Hồ nhìn thấy Tả Hàng vào thì gọi một câu, “Suýt nữa để cho Đại Trang cướp mất.” Tả Hàng nhận lấy bánh nướng giòn cắn một miếng rồi cười: “Chị, kín kín thôi.”
“Sao chị Hồ không gọi em là cục cưng?” Trang Bằng cắn nửa cái bánh nướng giòn trong miệng, trách móc một câu không rõ.
“Dẹp đi, gọi mày là cục cưng thì mày thành cục cưng được chắc, còn Trang cục cưng nữa, giả làm cục cưng thích lắm hả mày.” Chị Hồ trở về chỗ ngồi của mình, bật máy tính lên.
Mãi cho tới tận lúc tan làm, sếp vẫn không hề xuất hiện trong phòng làm việc, Tả Hàng đoán có lẽ cả hôm nay lão ấy sẽ không đến, điều này có nghĩa là hôm nay không cần tăng ca, hắn dùng tốc độ nhanh nhất đuổi khách hàng đi, sau đó kéo Trang Bằng tan tầm cái là bỏ chạy khỏi công ty.
Thật ra, ý định của Tả Hàng là gϊếŧ thẳng tới phòng tập gym đổ mồ hôi như mưa một tiếng là xong việc, nhưng Trang Bằng vẫn nằng nặc đòi phải vào hàng sữa chua bên cạnh phòng tập gym uống một cốc lót dạ cái đã.
Tả Hàng bất đắc dĩ bị gã kéo vào hàng sữa chua, sau đó vừa ngước mắt đã thấy Đổng Hoan đang ngồi quay mặt về phía cửa.
Cả người hắn sững lại ngay tại chỗ, tay chân lạnh toát, đồng thời, cảm giác mạnh mẽ này nhanh chóng theo đường máu lan ra toàn thân.
Bất ngờ gặp bạn gái nửa tháng không liên hệ, đây vốn là một chuyện vui vẻ.
Nhưng làm người ta không thể chấp nhận được là, đối diện bạn gái là một gã đàn ông đang nắm tay bạn gái, còn nụ cười ngọt ngào trên mặt cô bạn gái rõ ràng thể hiện, vào giờ phút này cô nàng rất vui vẻ.
“Đệt,” Trang Bằng cũng sững sờ, hơi không tin vào mắt mình, “Là Đổng Hoan?”
“Ừ.” Tả Hàng cảm thấy mình sắp hít thở không thông, hắn có xem phim truyền hình tám giờ một trăm lần đi nữa, cũng không thể nào chấp nhận tình cảnh phản bội này đột nhiên xảy đến với mình.
Lúc hắn đang định quay người bỏ đi, Đổng Hoan đột nhiên cười, ngẩng đầu liếc mắt nhìn về phía này, chạm phải ánh mắt hắn.
Gã đàn ông ngồi đối diện cô nàng cảm nhận được gì đó, quay đầu lại nhìn theo.
Một gã đàn ông trung niên phong cách văn nghệ sĩ khốn kiếp.
Tả Hàng nhanh chóng phán đoán gã đàn ông này ở trong lòng, là kiểu mà mấy đứa con gái đầy đầu là những tưởng tượng đau trứng lãng mạn thích nhất.
“Tả Hàng, trùng hợp thế,” Đổng Hoan sững sờ mấy giây mới về lại được trạng thái bình thường, chào hỏi hắn, rồi do dự nhẹ nhàng giới thiệu với gã đàn ông văn nghệ sĩ kia, “Bạn trai cũ của em.”
“Đệt,” Trang Bằng quay đầu sang chỗ khác, hạ giọng chửi một câu.
“Đừng, bạn trai cũ nặng lắm, không gánh nổi,” Tả Hàng kìm nén được kích động trong lòng như thể có hàng vạn con ngựa đang nhảy chồm chồm muốn đập phá cả hàng sữa chua và cặp trai gái này, gật đầu với người đàn ông kia, “Là bạn tình cũ.”
Tác giả có lời muốn nói: Ngộ muốn nói cái này, thấy có bé cảm thấy em họ thành thật chất phác, mọi người lầm rồi… Xin chuẩn bị tâm lý, em họ thật sự không phải đứa trẻ ngoan ngoãn gì.