Mãn Môn Kiều (NP)

Chương 20: Nguyên lai hai người các ngươi lại có một bụng ý xấu như vậy ( cốt truyện )

Sau khi Cung đại nhân tỉnh lại, luôn cảm thấy trong phòng thoang thoang mùi vị hoan ái, ngay cả miếng lót bên cạnh ông cũng ướt một mảng.

Nhắm mắt lại ông cũng biết ai đã làm chuyện tốt này, đối với việc làm của phu nhân ông thì ông thật sự muốn nói thêm bất cứ cái gì, một khi ông nổi cơn thịnh nộ ai cũng sẽ không cản được.

Nhưng bây giờ không phải lúc để ông tức giận với bà ấy, việc cấp bách là phải cướp bằng được nữ nhi trở về.

Vì thế ông lập tức sai hạ nhân đi mời đại ca Cung Ngụy và đệ đệ Cung Tống tới đây.

Lúc Cung Ngụy và Cung Tống đi tới, liền thấy dáng vẻ gầy gò của Cung Hạ, liên tục gõ tay lên bàn, trong miệng lẩm bẩm, người một nhà Tạ gia không phải chỉ là vật tượng trưng, thật sự khinh người quá đáng, ông không cam lòng, dù thế nào thì ông cũng đều không cam lòng.

Cung Ngụy và Cung Tống nhìn nhau, làm sao không hiểu Cung Hạ đang nghĩ gì?

Vì thế Cung Ngụy vỗ vỗ bờ vai của ông, khuyên ngăn nói: “Đại ca biết ngươi cực cực khổ khổ, muốn cho Tùng Mai tiến cung, cũng không đơn giản là muốn thấy sang bắt quàng làm họ, chỉ là bởi vì nghĩ Hoàng Thượng thân là vua của một nước, những vinh quang sủng ái sẽ dính đến người, nhưng đệ có nghĩ nữ nhi đệ vào cung mười ngày nửa tháng không gặp được hoàng thượng, thì không phải đệ cũng không có gì sao? Còn gả vào nhà văn võ bá quan tầm thường, người thân quăng tám sào cũng không trúng không chia nhau được miếng bánh nào, đệ sao lỡ gả đi. Chỉ tiếc là ngàn tính vạn tính cũng không nghĩ tới người Tạ gia sẽ gϊếŧ giữa đường, tuy rằng nhà bọn họ muốn chung thê tử, nhưng nếu nhà bọn bọ vui vẻ, thoải mái thì tự nhiên sẽ đưa nữ nhi thường xuyên về thăm nhà, nhưng cái nhà đó thật không tử tế mà.”

Cung Ngụy nói câu nào đều gõ vào trong lòng Cung Hạ câu đó, ông bắt lấy tay Cung Ngụy, than thở khóc lóc: “Không ai hiểu rõ đệ hơn đại ca, một khi đã như vậy, vậy huynh xem có thể kêu ba huynh đệ Tùng Hải, Tùng Giang và Tùng Khê đi cướp Tùng Mai trở về...”

Lời này vừa thốt ra, lông mày của Cung Ngụy đã nhăn đến mức kẹp chết được con ruồi, ông ta trở tay nắm lấy tay Cung Hạ: “Nhị đệ a, Tùng Hải nhà ta vừa mới thành thân, Tùng Giang đang bận chuẩn bị cho kỳ thi, Tùng Khê mới tám tuổi. Có hơi không thích hợp...”

Cung Hạ lại đem ánh mắt hướng về phía Cung Tống, Cung Tống liên tục xua tay: “Đừng hy vọng vào Tùng Bách nhà đệ, bởi vì muội muội hắn, mà đến giờ hắn vẫn tránh ở bên ngoài không dám về kìa!”

Cung Hạ vô cùng buồn bực, không có người giúp ông, vậy phải làm thế nào đây.

Cung Ngụy thấy tinh thần ông sa sút, không đành lòng, thò lại gần nói với ông: “Đệ cũng không cần phải uể oải như vậy. Không phải ai cũng yêu cái đẹp hay sao. Hoàng Thượng chưa từng gặp qua Tùng Mai, tất nhiên không biết Tùng Mai xinh đẹp như nào, mới có thể dễ dàng chỉ hôn cho Tạ gia như vậy. Ý ta là, chỉ cần hoàng đế gặp qua Tùng Mai, khẳng định động tâm, loại chuyện quân đoạt thần thê này, tự cổ chí kim còn ít sao?”

Những lời này quả nhiên làm cho Cung Hạ trừng to mắt, “Chính là, làm sao để bệ hạ có thể nhìn thấy Tùng Mai? Người Tạ gia rất cẩn thận với bảo vật như Tùng Mai , sợ là yến hội trong cung cũng đều không mang nàng theo.”

“Nếu núi không tới ta, thì ta phải đến núi, đệ cũng không phải không biết tật xấu của Hoàng Thượng, nơi nào có mỹ nhân nơi đó sẽ có ngài ấy, chỉ cần ta thả ra tin tân phu nhân của Tạ hầu gia có bao nhiêu xinh đẹp, còn phải sợ Hoàng Thượng không tìm tới à?”

Cung Hạ nghe xong nhịn không được gật đầu, mà bên này Cung Tống cũng đem đầu dò xét lại đây, “Đừng quên, chúng ta còn có Tùng Trúc, Tùng Mai và mấy huynh đệ Tạ gia cũng vừa thành thân, đúng là thời điểm vàng, chúng ta chỉ cần nghĩ cách đem Tùng Trúc đánh tráo, đánh không được cá thì có thể khuấy đυ.c nước mà. Sau đó, nếu Hoàng Thượng muốn Tùng Mai, chúng ta vừa lúc đem Tùng Trúc bồi thường cho Tạ gia, này không phải là nhất tiễn song điêu sao?”

Cung Hạ nghe xong quả thực phải lau mắt nhìn hai huynh đệ của mình, , nguyên lai hai người các ngươi lại có một bụng ý xấu như vậy, khó trách một người không sinh được nữ nhi, một người thì sinh ra một tai họa.

Tất nhiên Cung Hạ cũng chỉ nghĩ trong lòng, ông cảm động rơi nước mắt bắt tay hai huynh đệ, “Vậy các ngươi nhanh chóng thu xếp đi……”