*Trà Long Tỉnh (龙井: lóngjǐng) đồng âm với Long Cảnh (龙景: lóngjǐng).
Mùi hương alpha mạnh mẽ của Đoàn Sơn Nhu tỏa ra theo từng lời Long Cảnh nói, trở thành liều thuốc giảm đau hiệu quả.
Cậu ngồi xuống cạnh giường, cúi người: “Em đây rồi, anh bé giỏi, em đây…”
Khóe mắt Long Cảnh lấp lánh, lông mi run run. Sau đó, hắn giơ một tay lên đè gáy Đoàn Sơn Nhu xuống.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời này Đoàn Sơn Nhu thấy Long Cảnh chẳng hề kiềm nén, che giấu gì mà mặc sức khóc như vậy. Mặt hắn vùi vào vai Đoàn Sơn Nhu, giọng nói trầm thấp, ướŧ áŧ: “Cuối cùng em cũng đến rồi…”
Nhiệt độ cơ thể của Đoàn Sơn Nhu dần bao trùm lên tri giác hắn, đánh gục mọi phòng tuyến của Long Cảnh nhưng hắn vẫn cố chấp gọi tên người trước mắt. Nhưng chỉ gọi tên thôi làm sao mà đủ. Ánh mắt Long Cảnh đỏ bừng, giữa những khoảng nghỉ thở d0"c, hắn thoáng ngửa lên mà hôn Đoàn Sơn Nhu.
Nụ hôn bình thường nhưng cũng phi thường.
Đoàn Sơn Nhu hôn trả lại rất nhẹ nhàng, càng hôn càng di chuyển lên trên, hôn khô những giọt lệ kia.
Sắc mặt cậu dịu lại vì niềm vui thấm đượm. Trán kề trán với Long Cảnh, cậu thủ thỉ: “Sao cha Long Cảnh lại khóc thế này?”
Long Cảnh nghiêm mặt, đôi môi đầy đặn ửng đỏ.
Hắn nhìn Đoàn Sơn Nhu, nhìn trúc mã của mình, chồng của mình.
Suốt thời gian bên nhau, khoảnh khắc này dường như là kỳ diệu nhất.
Ngón tay Long Cảnh ve vuốt bờ môi Đoàn Sơn Nhu, gọi tên cậu hàng trăm ngàn lần rồi lại hôn lên đó.
Toàn bộ như trở về thuở tình cảm mới bắt đầu.
“Anh cũng không biết… Anh không biết nữa mẹ Sơn Nhu ạ…”
Giọng Long Cảnh dần bình tĩnh hơn nhưng vẫn chưa buông tay, hắn dựa vào đầu vai Đoàn Sơn Nhu thở.
Con của các omega nam trước giờ đều phải nằm ở trong phòng theo dõi, trường hợp sinh non lại càng phải chăm sóc đặc biệt.
“Anh muốn đi xem con… Con nhỏ quá, tiếng khóc cũng nhỏ…”
Hắn cố hết sức nhớ lại một đứa bé đỏ hỏn dán vào mình, nhìn mà hốt hoảng.
Long Cảnh kề sát ngực Đoàn Sơn Nhu, mùi hương của cậu càng trở nên ôn hòa, ấm áp hơn: “Long Cảnh cũng từng bé nhỏ như vậy, đúng không nào?”
Giọng Long Cảnh cười khẽ: “Lúc anh mới đẻ, so với con thì…”
Đoàn Sơn Nhu giả vờ nghiêm túc suy nghĩ: “Muốn con lớn lên khỏe mạnh giống anh thì gọi là… Bé Mập?” Nói rồi, cằm cậu lại cọ lên cổ Long Cảnh: “Được không nhỉ?”
Nắm đấm của Long Cảnh mềm xèo, hướng về phía vai Đoàn Sơn Nhu. Hắn nín khóc, mỉm cười: “Không được!”
Đầu Đoàn Sơn Nhu nhảy số: “Được rồi, không gọi là Bé Mập thì gọi là Thiết Quan Âm hoặc là Bích Loa Xuân…”
Long Cảnh không đoán trước được hắn cười to đến mức đau bụng đành phải cắn lên vai Đoàn Sơn Nhu.
Sau khi về phòng bệnh đơn, mẹ hắn đầu tiên là kể về em bé cho Long Cảnh.
Đoàn Sơn Nhu cũng từng đi xem bé nhưng vì không thể chụp ảnh được nên hớn hở nói: “Trông giống anh mà cũng giống em cơ…”
Long Cảnh vẫn còn đang trong thời gian theo dõi, không thể tự tiện đi được. Hắn nghe thấy câu nói vô nghĩa kia thì búng lên trán Đoàn Sơn Nhu, bật cười: “Ngốc!”
“Lúc bé đẹp, lớn lên cũng khó nói lắm.” Mẹ Long Cảnh quay lại, nhẹ nhàng nâng mặt Đoàn Sơn Nhu lên: “Nói giống thì có vẻ giống Đoàn Sơn Nhu…”
Đoàn Sơn Nhu xấu hổ, giơ thìa về phía Long Cảnh: “Còn nhỏ mà mẹ, nét không rõ.”
Long Cảnh tranh luận với mẹ mấy câu: “Đoàn Sơn Nhu còn chưa đủ đẹp hả mẹ?”
Hắn vừa dứt lời mới giật mình biết nói lỡ, vội ngậm thìa cơm vào, không nhìn Đoàn Sơn Nhu nữa.