Những ngón tay của Đoàn Sơn Nhu cứng cáp, trắng trẻo, sờ lên làn da bụng bị ma sát đỏ lên.
Nơi vừa rồi cậu nhẹ nhàng liếʍ mυ'ŧ qua đã bị quần áo che khuất. Nhưng Đoàn Sơn Nhu vẫn nhớ rõ hình ảnh đôi nhu~ hoa to lên vì mang thai tràn ra chút sữa trắng hơi phồng phồng.
Theo như sách nói thì nơi này lúc đầu sẽ hơi tắc sữa một chút, tia sữa không thông sẽ hơi trướng, và ngứa.
Đoàn Sơn Nhu cụp mắt, phải cẩn thận mới được.
Sau khi lêи đỉиɦ, Long Cảnh thoáng nhìn hai má Đoàn Sơn Nhu. Đôi má ửng hồng, lông mày nhíu chặt, hàng mi đẫm mồ hôi.
Cả hai còn đang gắn bó với nhau. Thói quen này của Đoàn Sơn Nhu rất kỳ lạ, cậu không thích rút hẳn ra khỏi người Long Cảnh. Cậu thích nhìn nơi ấy của hắn sưng đỏ, ướt đẫm rồi còn phải cẩn thận ngậm lấy, bao vây lấy rồi mυ'ŧ “cậu” vào.
Cái thói quen này coi có vẻ không hề chu đáo, là sự buông thả nho nhỏ của cậu.
Lúc này cậu đang đè lại cặp đùi nhũn ra sau khi bắn của Long Cảnh, ánh bắt bất giác đảo qua đôi vυ' của người bên dưới. Đoàn Sơn Nhu thở dốc, liếʍ răng nanh.
Long Cảnh im lặng, thở hổn hển, cười khẽ. Hắn giơ tay, nâng mặt Đoàn Sơn Nhu lên, tay đỡ lấy hàm dưới của cậu, vươn ngón tay vào đè lưỡi người yêu xuống.
Đoàn Sơn Nhu hơi kinh ngạc, không thốt nên lời. Ngón tay Long Cảnh như một điều ám chỉ, tựa một nụ hôn cuốn lấy đ@u lưỡi Đoàn Sơn Nhu.
Mặt Đoàn Sơn Nhu đỏ bừng, thì thầm: “Long Cảnh ơi.”
Long Cảnh không đáp, còn vén áo lên.
Nước bọt của Đoàn Sơn Nhu bị Long Cảnh bôi loạn lên đầu v* dựng thẳng, lấp lánh sáng ngời theo chuyển động đánh vòng của ngón tay Long Cảnh.
Đoàn Sơn Nhu nhìn không rời mắt, nhanh chóng ghé lại.
Long Cảnh đương nhiên là đã biết trước đồng thời cười khẽ, hơi ngả ra sau: “Làm cái gì đấy?”
Giọng Đoàn Sơn Nhu run run, vừa xấu hổ vừa nhẫn nhịn: “Em… em… chỉ một miếng thôi được không…?”
dương v*t của Long Cảnh bị ép lên bụng cậu dường như thức tỉnh ngay chỉ sau câu nói ấy.
Hắn x0a nắn ngực mình, thỉnh thoảng lại bóp đầu v* đỏ thắm.
Đoàn Sơn Nhu không nghĩ nhiều mà cắn luôn lên.
Cậu thấy Long Cảnh cúi đầu kêu, tay xoa gáy mình.
Hàm răng cậu thong thả nhay cắn, m*t lấy dòng sữa chảy ra, nuốt vào.
Không có vị gì, chỉ hơi tanh.
Chính là hương vị tình d*c này khiến Đoàn Sơn Nhu chẳng thể rời.
Bàn tay nhẹ nhàng nắn bóp đôi vu" của giống cái của cậu, omega của cậu.
Tay Long Cảnh vội vàng đưa xuống, vỗ lên lưng cậu: “Đoàn Sơn Nhu! Hu hu hu, đừng mạnh bạo thế…”
***
Công bằng mà nói thì Đoàn Sơn Nhu đọc sách về thai kỳ của omega còn hiểu biết hơn cả Long Cảnh bây giờ. Cậu còn giỏi về quan sát tâm trạng, ngó trái ngó phải, rồi lại nghe ngóng kinh nghiệm nên mọi người trong khu dân cư không khỏi nghi ngờ: “Hay là cậu mới mang thai?”
Long Cảnh nghe thấy phiền, vừa xem đấu Judo vừa ôm đầu Đoàn Sơn Nhu đang ồn ào vào ngực: “Im.”
Đoàn Sơn Nhu đang định nói, tránh khỏi cái ôm của Long Cảnh: “Long Cảnh, đó là thường thức mà…”
Long Cảnh đỡ bụng, kéo cổ áo Đoàn Sơn Nhu, hôn mạnh lên môi dưới cậu: “Đây là trận chung kết đó.”
Đoàn Sơn Nhu im lặng đỏ mặt, tiện đà ngồi xuống cạnh Long Cảnh, rồi im luôn.
Trận chung kết gay cấn kết thúc, Long Cảnh xem xong mới nói với Đoàn Sơn Nhu: “Anh thấy sau này cho con nó đi học cái này cũng được…”
Nhưng vừa sờ sờ mặt hắn đã sửa lại ý định: “Thôi, cái này khó?” Long Cảnh nghiêng đầu nhìn người bên cạnh: “Đoàn Sơn Nhu này, theo em thì sao?”
Đoàn Sơn Nhu nghĩ một lát, cười cười gật đầu.
Lại nghiêm túc bổ sung khiến cho câu trả lời không trống không.
“Nếu giống em/ anh thì tốt quá.”
Hai câu nói dường như vang lên cùng lúc.