Báo cáo giám định giới tính không phải điều mà nhiều bố mẹ quan tâm.
Vì trước đó cũng sẽ có nhiều dấu hiệu ám chỉ giới tính của trẻ.
Ví dụ như ngoại hình, sức bền, tốc độ, sự tập trung.
Đoàn Sơn Nhu hiểu rõ điều này.
Mười lăm tuổi, so với Long Cảnh, cậu vẫn gầy gò trắng trẻo, gương mặt dịu dàng, mái tóc mềm mại chải về phía sau, trán lộ gân xanh vì quá trắng.
Ai cũng nói cậu là omega.
Nhưng chỉ có một điều quan trọng, chẳng có alpha nào phản ứng lại với mùi pheromone của cậu.
Có lẽ cậu là một beta.
Điều này khiến cậu không vui, dù sao ai cũng biết Long Cảnh sẽ là alpha.
Đối với alpha, dù là omega bình thường nhất, khi động d*c cũng khiến hai bên sinh ra những sự hấp dẫn về mặt s1nh lý. Dưới tình huống bất công ấy, beta rất khó có phần thắng.
Điều khiến cậu ủ rũ nhất, thất vọng nhất là bao năm trôi qua, Long Cảnh không hề tỏ ra có hứng thú với cậu.
Chỉ như bạn bè, không hơn. Nếu có gì khác hơn thì là bạn bè bảo vệ nhau hơi quá.
Đoàn Sơn Nhu cười cười với cái gương ngoài cửa. Trước khi ra ngoài gặp Long Cảnh thì cậu phải luyện tập xem cười thế nào mới đẹp.
Nhưng hôm nay cậu không cười nổi. Bờ môi của hơi cong lên, bốn cái răng nanh thấp thoáng. Những chiếc răng nhọn bí ẩn và sắc bén, nhe ra có vẻ hơi đáng sợ.
Hình như Đoàn Sơn Nhu cách ước mơ của mình mỗi lúc một xa:
Làm sao omega lại có răng nanh như thế này?
Cậu nghe thấy tiếng Long Cảnh đập cửa, còn cao giọng gọi: “Sơn Nhu ơi, xong chưa? Sắp kiểm tra rồi đấy!”
Long Cảnh đang đợi cậu.
Đoàn Sơn Nhu lớn tiếng đáp: “Xong rồi đây!” Giọng cậu nhẹ nhàng hơn giọng Long Cảnh.
Cậu xoa mặt để làm mất đi vẻ mệt mỏi.
Nhưng càng xoa lại càng chẳng thể che giấu được điều gì, cuối cùng mắt lại bị dụi cho đỏ lên.
Lấy máu, lấy nướ© ŧıểυ xét nghiệm, đo mật độ xương, kiểm tra thể lực, rất nhiều hạng mục nên buổi kiểm tra kéo dài cả ngày.
Lúc này Đoàn Sơn Nhu mới nhận ra cậu đã chạy nhanh hơn so với bạn đồng trang lứa, nhảy cũng cao hơn, phản ứng cũng nhanh nhẹn hơn.
Cậu và những học sinh bị nghi là omega dường như chênh lệch nhau thật nhiều. Điều này tựa hồ ám chỉ rằng có thể cậu là một beta.
Cuối cùng, Đoàn Sơn Nhu ngẩn ngơ đi về nhà cùng Long Cảnh.
Đoàn Sơn Nhu đi theo sau bạn. Tâm sự trĩu nặng kéo lông mi cậu hạ xuống.
Cậu càng đi càng chậm, cuối cùng kéo tay Long Cảnh lại.
“Long Cảnh này, tớ hỏi… Nếu tớ không phải omega… thì sao bây giờ?”
Long Cảnh ngạc nhiên: “Là sao?”
Đoàn Sơn Nhu cúi đầu, lông mi run run: “Giống kiểu, nếu cậu không phải alpha thì sao?”
Long Cảnh hiểu được, thấy buồn cười: “Đoàn Sơn Nhu, hôm nay cậu chán nản vì cái này đấy hả?”
Long Cảnh bước về phía Đoàn Sơn Nhu, ngẩng đầu: “Tớ không phải alpha thì sẽ không phải là Long Cảnh nữa hả? Cậu không phải là omega thì không phải Đoàn Sơn Nhu nữa hay sao? Ngốc nghếch!”
Tóc Long Cảnh ngắn ngủn lại cứng, dưới nắng chiều nhuộm màu vàng nhạt.
Đoàn Sơn Nhu nhìn đối phương, những suy nghĩ ập tới.
Cậu bỗng giơ tay ra quàng vai người bên cạnh.
Long Cảnh dừng lại, tiện đà dựa vào, nghĩ rằng cho cậu muốn mượn dùng.
… Đệt, mình hôn cậu ấy một cái được không.
Đoàn Sơn Nhu lần này to gan, đặt nụ hôn ấy như chuồn chuồn lướt nước xuống rồi chạy biến.
Đúng là chạy mất tăm mất tích, dường như sợ Long Cảnh phản ứng lại kịp sẽ trả lại nụ hôn ấy.
Cậu chạy vội về nhà, co mình trong chăn, thở hồng hộc như thể muốn tháo hết cả khí cặn trong phổi.
Theo kịch bản bi kịch thì đáng ra nên gào khóc mới phải, nhưng cậu không khóc nổi, thậm chí dư vị trên bờ môi còn lan ra đến tứ chi khiến cậu hưng phấn vô cùng.
Đoàn Sơn Nhu thấy vui vẻ khó mà kìm lòng nổi.
Cậu li3m răng nanh mình, trong nháy mắt như được trở lại khoảnh khắc ấy, cảm giác môi chạm Long Cảnh.
Cậu ngửi thấy mùi hương nào đó.
Mùi hương quẩn quanh nơi đầu mũi, thơm ngào ngạt, khiến người ta nhớ tới cây hoa nhài.
Kết quả của bệnh viện được gửi đến vào cuối tuần.
Cha mẹ của Đoàn Sơn Nhu ngồi xung quanh đứa nhỏ yếu đuối của bọn họ, cẩn thận mở hồ sơ khám sức khỏe ra:
“Alpha: Tỷ lệ 99%
Beta: Tỷ lệ 1%
Omega: Xấp xỉ 0, có thể bỏ qua.
Chẩn đoán: Alpha nam, thể chất bình thường, có khả năng sinh sản tốt.”
Mẹ Đoàn Sơn Nhu cầm giấy mà run, nói với cha Đoàn Sơn Nhu: “Gửi nhầm à, sao lại là kết quả của anh?”
Cha Đoàn Sơn Nhu ôm vai mẹ cậu, nuốt nước bọt.