Thích Em Từng Giây

Chương 31

Sau khi giải quyết số 4, cảm giác trải nghiệm trò chơi của bọn họ rõ ràng mạnh hơn rất nhiều.

Cả hành trình Kiều Diệc Khê không cách Chu Minh Tự quá xa, luôn chuyển động gần cậu, vừa thấy người đến thì kịp thời thông báo, nên vẫn còn sống, sau đó thậm chí còn đi theo nhặt thùng thính.

Nhưng Giang Tuyết vừa lơ đãng chạy quá xa, bị người khác đánh chết cũng không có cách nào cứu được, cuối cùng chỉ có thể quan sát trận đấu, trơ mắt nhìn Chu Minh Tự và Kiều Diệc Khê ăn gà.

Không, nói đúng hơn hẳn là —— nhìn Chu Minh Tự ăn gà.

Dù sao thì Kiều Diệc Khê chỉ là người qua đường, lúc Chu Minh Tự ở ngoài chém gϊếŧ, cả quá trình cô đều yên tĩnh trốn trong phòng.

Sau khi đánh xong mấy ván, ba người đứng dậy rời khỏi đó.

Lúc sắp đường ai nấy đi, Giang Tuyết bỗng nhìn về phía Chu Minh Tự, hỏi: “Có phải cậu ấy tên là Chu Minh Tự không?”

Kiều Diệc Khê: “Sao chị biết được vậy?”

Giang Tuyết vui mừng lại kinh ngạc mở to hai mắt: “Đúng là cậu ấy sao? Chị có nghe qua cái tên này.”

Kiều Diệc Khê nhướng mày: “Chỉ vì chơi hay, nên ngay cả khoa tiếng Anh của mấy chị cũng biết?”

“Vậy thì chưa đến mức đó, muốn nổi danh cũng cần có rất nhiều điều kiện, chơi hay còn chưa đủ,” Giang Tuyết nhìn cô làm mặt quỷ, “Còn có đẹp trai, thành tích tốt.”

Chu Minh Tự đi một mình ở phía trước, Giang Tuyết nhìn bóng lưng cậu một cái, thẳng thắn phát biểu suy nghĩ trong lòng với Kiều Diệc Khê: “Cậu ấy lúc trưởng thành thì rất đẹp trai nhưng không chân thực lắm.”

“Sao thế.”

“Chị cảm giác quá tốt rồi, tốt đến mức có chút không giống với người bình thường.” Giang Tuyết nói, “Người bình thường sẽ có khuyết điểm, sao cảm giác lúc Thượng Đế tạo ra cậu ấy lại quên thêm khuyết điểm.”

“Bởi vì chị mới quen cậu ấy,” Kiều Diệc Khê nói, “Nào có ai thập toàn thập mỹ.”

“Em quen cậu ấy bao lâu rồi?”

“Lúc còn nhỏ đã quen biết rất nhiều năm, sau đó vì chuyển nhà nên tách ra, tháng 9 mới gặp lại…… Theo như sau khi thành niên mà tính thì, chắc là hai ba tháng.”

“Vậy em nói xem, cậu ấy có khuyết điểm gì?” Giang Tuyết lén lút nâng tầm mắt, “Hay là kỳ quái?”

Kiều Diệc Khê suy nghĩ trong giây lát, “Ăn mì gói không thích thêm trứng gà có tính không?”

Giang Tuyết: “……………………”

Giang Tuyết đi về ký túc xá trong trường trước, Kiều Diệc Khê và Chu Minh Tự thì thuận đường, đều ở tại chung cư dành cho học sinh ngoài trường.

Sau khi từ biệt với Giang Tuyết, Kiều Diệc Khê hai ba bước đuổi theo Chu Minh Tự, vỗ vỗ vai cậu: “Đợi chút, tớ có đồ muốn đưa cho cậu.”

Chu Minh Tự dừng bước chân một lát, nghiêng mắt hỏi cô: “Cái gì?”

“Cậu chờ một chút dưới lầu phòng ngủ của chúng ta, tớ đi lên lấy đồ xong xuống liền.”

Cậu nói được, đứng trong bóng đêm dưới ký túc xá chờ cô.

Bên cạnh có người tới tới lui lui hai lần, Kiều Diệc Khê cũng mặc áo khoác đi xuống dưới.

Cậu đứng dưới cầu thang, cô đứng cao hơn cậu hai bậc thang, hai người vừa lúc mặt đối mặt với nhau.

Thật ra thì cô không lùn, nhưng cậu lại quá cao.

Kiều Diệc Khê khuấy một vòng trong túi, sau đó kéo ra một cái dây sạc thật dài.

“Nè, dì nói cậu quên mang theo đồ sạc, dặn tớ đưa cho cậu.”

Chu Minh Tự đưa tay nhận lấy, giọng mũi nửa cười nửa không nói: “Tôi còn tưởng là cái gì.”

“Tưởng là cái gì? Tớ cũng không có những thứ khác có thể cho cậu.”

Kiều Diệc Khê tuy nói như vậy, nhưng vẫn đưa đôi tay vào túi tiền lục soát một cái, sờ được một tấm card.

“Nếu cậu còn muốn cái khác thì……” Cô rút tấm card ra, đưa tới trước mặt cậu, “Cái này cho cậu!”

Tấm card nửa trong suốt, phản chiếu nụ cười và đôi mắt hạnh của cô, bọng mắt phồng lên, dáng vẻ vừa vô tội vừa trong sáng.

Chu Minh Tự: “Này là gì?”

“Cầm đi là biết,” cô có chút thần bí, “Nhớ rõ tối tắt đèn lén lút để trong chăn xem.”

Cái này thật ra là lần trước cô mua đồ được tặng kèm, khi đó thuận tay bỏ vào túi, hôm nay vừa vặn sờ trúng, cũng là có duyên.

Chu Minh Tự nhếch mí mắt, nhưng lại gật đầu cất đồ vào.

“Được.”

Buổi tối trước khi ngủ, cậu lấy dây sạc ra, ngoài ý muốn nhìn thấy tấm card kia, cậu đặt nó bên gối.

Sau khi tắt đèn, cậu rút tấm card dưới gối ra, giơ lên xem.

Trong bóng tối, tấm card dạ quang nhỏ rốt cuộc cũng hiện ra hình vẽ, là một con heo mập mạp đáng yêu, đang nhoẻn miệng cười.

Cậu nhìn hai giây, khóe môi cũng cong theo.

///

Sau khi Kiều Diệc Khê quay lại phòng ngủ, nhìn thấy Thư Nhiên đang ôm chân vùi vào ghế xem đồ vật.

Thấy Thư Nhiên xem đến mức quá chìm đắm, cô cũng thò đầu lại gần nhìn hai cái.

Di động nho nhỏ của Thư Nhiên đặt trong góc, bên trong phát ra tiếng nam nữ đang dây dưa, người nữ cởi một nửa quần áo, trên tay người nam cầm một còng tay ánh bạc.

Ngay từ đầu Kiều Diệc Khê chỉ nghĩ là cảnh cướp bóc.

Nhưng xem tình huống lại không giống cho lắm.

Sau đó người nam còng tay người nữ, khóa vào đầu giường, từ từ cởϊ qυầи áo cô ấy ra, hôn lên đó.

Kiều Diệc Khê:????

Cô tiến đến bên tai Thư Nhiên, nhỏ giọng hỏi: “Hay chứ?”

Thư Nhiên sợ tới mức linh hồn cũng bay mất, hét to một tiếng, nhanh như bay đặt điện thoại lên mặt bàn, che lỗ tai lại nhìn cô: “Cậu về lúc nào?!”

Kiều Diệc Khê: “…… Cậu che lỗ tai lại, là muốn nghe hay không muốn nghe tớ nói chuyện?”

Thư Nhiên buông tay, xoa xoa mũi: “Ai bảo cậu làm tớ sợ.”

“Tớ không dọa cậu,” Kiều Diệc Khê híp mắt cười cười, “Là cậu làm chuyện gì trái với lương tâm sao?”

Thư Nhiên thoáng chốc có tự tin, ưỡn ngực nói: “Tớ không có! Ta xem phim thôi!”

“Phim gì?”

“……《 50 Sắc Thái 》.”

Bộ phim này khá nổi tiếng, tuy Kiều Diệc Khê chưa xem qua, nhưng cũng là “cửu ngưỡng đại danh (*)”.

(*) Cửu ngưỡng đại danh là nghe danh đã lâu.

Cô gật đầu, làm như bừng tỉnh nặn ra một nụ cười tươi: “Là vậy à.”

Thư Nhiên chỉ vào cô: “Cậu đây là biểu cảm gì? Haiz, bây giờ tớ đang trưởng thành có được không, này lại không phải phim cấm gì, cậu bày ra dáng vẻ này làm gì!”

Một lúc sau, Thư Nhiên lại chứng minh cho bản thân, “Cậu vốn không biết chơi còng tay có bao nhiêu thú vị!”

Kiều Diệc Khê:??

“Nói hăng hái như vậy, giống như cậu từng thử qua.” Kiều Diệc Khê nhún vai.

Thư Nhiên chỉ vào cô: “Được, Kiều Diệc Khê, cậu đừng quá xem thường người khác.”

Lúc nói chuyện, Kiều Diệc Khê đã bắt đầu tìm kiếm trong tủ quần áo.

Thư Nhiên: “Cậu tìm cái gì?”

“Áo hai dây của tớ,” cô không dừng động tác, “Kỳ lạ, gần đây luôn không thấy đồ vật.”

“Chắc cậu không dọn dẹp đàng hoàng, thích đặt đồ lung tung, tìm nữa đi, không chừng có thể tìm thấy.”

///

Một tuần trôi qua, mẹ Chu ở nhà nghiên cứu một món ăn mới, để bọn họ quay về nhấm nháp bữa cơm, còn cố ý lái xe đến đón bọn họ.

Lúc chiếc xe trên đường quay về, Kiều Diệc Khê ngây ngốc nhìn phong cảnh xẹt qua bên ngoài cửa sổ, bỗng nhiên nghe được tiếng di động rung lên.

Cô nhìn thoáng qua di động mình, không phải của cô.

Bỗng nhiên, giọng nói Chu Minh Tự vang lên: “Alo?”

Tiếng điện thoại của cậu không lớn, Kiều Diệc Khê không nghe được bên kia nói gì, chỉ biết cuối cùng Chu Minh Tự thả một câu xuống.

“Được, về lại nói tiếp.”

Cũng không biết có chuyện thần bí gì, còn phải chờ tới lúc quay về mới nói tiếp.

Sau khi quay về nhà họ Chu, Chu Minh Tự đi thẳng ra ban công gọi điện thoại, Há Cảo ở bên cạnh cậu gâu gâu gâu cũng không làm phân tán lực chú ý, làm cho Há Cảo đành chạy đến bên chân Kiều Diệc Khê để tìm cảm giác tồn tại.

Kiều Diệc Khê xem xong một tập phim truyền hình, Chu Minh Tự mới cúp điện thoại đi ra từ ban công.

Hình như có chút mệt mỏi, cậu bóp bóp ấn đường.

Cô do dự một lúc, lại cảm thấy bản thân không cần lo thì tốt hơn, click mở tập tiếp theo của phim truyền hình.

Mẹ Chu đang làm cơm trưa trong phòng bếp, mùi hương của sườn ướp tỏi bay ra từ cánh cửa khép hờ, rất thơm.

Bữa cơm trưa kia rất phong phú, năm món mặn một món canh, món nào món nấy đều là món chính.

Lúc ăn cơm được một nửa, di động của Chu Minh Tự điên cuồng lóe lên thông báo có tin nhắn.

Cậu lại ăn thêm một lát, buông đũa xuống: “Con ra ngoài một chuyến.”

“…… Haiz! Đi đâu chứ!”

“Bạn có chút việc.”

Cậu nói xong câu đó, rất nhanh đóng cửa lại.

Mẹ Chu thở dài, lắc đầu: “Chuyện gì chứ, gấp như vậy, cũng không muốn nói thêm vài câu.”

Sau khi cơm trưa chấm dứt, Chu Minh Tự vẫn chưa trở về.

Mẹ Chu rửa chén xong, lại hứng thêm một thùng nước xà phòng, bắt đầu chà cửa sổ.

Kiều Diệc Khê sáp lại gần nói: “Làm gì vậy dì?”

“Quét dọn quy mô nhỏ,” mẹ Chu cười cười, “Đã lâu không quét dọn vệ sinh.”

Nếu mẹ Chu quét dọn vệ sinh, vậy tất nhiên Kiều Diệc Khê cũng muốn đi theo giúp đỡ, cô chủ động xin ra trận, ôm nhiệm vụ dọn dẹp hai phòng ngủ.

Phòng ngủ của cô rất dễ quét dọn, bởi vì đồ đạc không nhiều, sau khi cọ xong cửa sổ, chuyển sang chiến đấu ở phòng của Chu Minh Tự.

Phòng cậu là một dạng cuộc sống hóa, hoàn cảnh vừa lộn xộn vừa không lộn xộn, trên ghế vắt hai cái áo khoác, trên bàn đặt một chiếc đồng hồ đeo tay, mép giường và chăn chồng lên nhau.

Kiều Diệc Khê đi đến mép giường cậu, vốn muốn giũ ga giường, bỗng nhiên nghĩ tới mình chưa rửa tay, nên thay đổi phương hướng, cầm cây chổi quét rác.

Cây chổi quét qua gầm giường cậu một vòng, quét ra không ít đồ vật.

Kiều Diệc Khê vốn muốn trực tiếp quét vào cái ky, nhưng chợt thấy mấy thứ này có chút quen mắt, liền cúi người quan sát một lúc.

Một dây buộc tóc xinh xắn của con gái, một cái lắc chân sao và trăng, một cây cọ dành cho môi, còn có một cái móc gài tăng kích cỡ của bra……

Toàn bộ, đều là của cô.

Hơn nữa còn bao gồm đồ vật cực kỳ ** có liên quan đến bra.

……

Kiều Diệc Khê nhất thời có trăm mối cảm xúc ngổn ngang, trố mắt một lúc lâu với bốn vật này, nhặt lên, còn có chút không thể tưởng tượng được.

Sao đồ của cô lại chạy tới chỗ này?

Cô không có khả năng thích mộng du nữa, đêm hôm khuya khoắt đem đồ của mình đến gầm giường cậu?

Vị trí gầm giường này thật ra rất dễ giấu, luôn làm cho người khác cảm thấy đồ vật có liên quan đến chỗ này đều là việc giấu kín không thể để cho ai biết.

Cô vẫn còn ngơ ngác, cất đồ vào, rửa tay xong, lại ngồi trên giường tự hỏi một lúc.

Không tự hỏi được nguyên nhân, cô chuẩn bị thảo luận với bạn một chút, lúc đứng dậy lại nhớ tới ga giường của Chu Minh Tự chưa kéo, vì thế nghiêng người qua kéo góc giường ——

Phát hiện dưới gối cậu giống như có cái dây lưng gì đó, hơi lộ ra một chút.

Kiều Diệc Khê nuốt nước bọt, cẩn thận kéo dây lưng kia, lôi đồ vật ra xem thử.

Một cái áo hai dây bày ra trước mặt cô.

……

Hơn nữa cô lại bất ngờ phát hiện, cái áo hai dây này cũng là cái cô không tìm thấy.

Gần như trùng hợp cũng không thể nào giải thích cho tình huống trước mắt.

Dưới gối Chu Minh Tự còn có áo hai dây của cô??

Đây chính là áo hai dây cô luôn mặc bên mình, là loại thỉnh thoảng cái gì cũng không mặc sẽ mặc nó ở trong để lót ……

Cô nhắm mắt, tinh thần dần dần hỗn loạn, tâm tình phức tạp.

Nếu không phải tự mình tìm thấy mấy thứ này, cô chắc chắn sẽ nghi ngờ tính chân thật của mọi thứ ngay trước mặt.

Ba lần bốn lượt “bất ngờ ngoài ý muốn” đã làm cho phòng tuyến tâm lý của cô lần lượt bỏ chạy, cô chậm rãi kéo ra gối cậu ra, nhìn vào trong với ánh mắt thăm dò.

Trong hai giây, cô mở cửa chạy khỏi phòng cậu.

Ông trời ơi ——

Nếu cô không nhìn lầm, dưới gối của cậu là còng tay sao??!!

Còng tay xuất hiện trong 50 Sắc Thái Thư Nhiên đã xem?

Lắc chân, cọ dành cho môi, đồ gài bra, áo hai dây, còng tay.

Kiều Diệc Khê run tay bấm mở khung thoại của Thư Nhiên: 【 Thư Nhiên, cậu cảm thấy con trai đặt còng tay dưới gối là trình độ gì? 】

Thư Nhiên: 【 Cậu cũng xem 50 Sắc Thái sao? 】

【……】

【 Không, tớ hỏi cậu tình huống thật. 】

Thư Nhiên: 【 Tình huống thật, có con trai bình thường nào đặt còng tay dưới gối chứ?? Cậu nghĩ bậy bạ cũng bình thường cho tớ một chút ok? 】

Cô trực tiếp gọi điện thoại cho Thư Nhiên.

Thư Nhiên bấm nhận: “Sao lại thế này? Ai đặt còng tay dưới gối?”

Kiều Diệc Khê nghẹn lại một lúc, “Không nói cái này trước, cậu cảm thấy, chuyện còng tay này……”

Bây giờ cô cực kỳ hỗn loạn, trong đầu giống như đang nấu cháo, từ từ sền sệt sôi trào, vốn đã đánh mất năng lực tự hỏi, chỉ có thể dựa vào nói chuyện để chứng minh bản thân vẫn đang tồn tại.

Tuy lúc nói xong sẽ quên đi rốt cuộc là bản thân đã nói gì.

Thư Nhiên đặt ra giả thiết: “Cậu ta mơ ước làm cảnh sát không?”

Kiều Diệc Khê: “Không.”

Thư Nhiên: “Vậy có lẽ cậu ta có giấc mơ chơi còng tay. Có bạn gái không?”

Kiều Diệc Khê: “Không.”

Thư Nhiên đột nhiên hít một hơi: “Không có bạn gái chuẩn bị cái này làm gì? Phòng ngừa chu đáo sao? Cậu ta đã tìm được đối tượng muốn xuống tay rồi??”

Kiều Diệc Khê co rúm lại: “Cậu đừng làm tớ sợ.”

Tuy rằng mẹ Chu ngày thường đều ở nhà, nhưng cũng thường xuyên có lúc vắng nhà.

Hơn nữa gần đây cô cũng thả lỏng lại, có lúc ngủ sẽ quên đóng cửa.

“Cái gì dọa cậu không dọa cậu, tớ đang nghiêm túc phân tích,” Thư Nhiên vỗ vào chân, “Cậu khẩn trương như vậy làm gì.”

Yên tĩnh hai giây, Thư Nhiên cũng cảm giác được đúng vị trí rồi: “Phắc —— phắc —— không thể nào —— cậu sẽ không nói là Chu Minh Tự chứ?!”

Kiều Diệc Khê không nói chuyện, là cam chịu.

Cô xoa xoa huyệt Thái Dương: “Đúng vậy, bình thường tớ thấy Chu Minh Tự không giống loại người này……”

Bên phía Thư Nhiên truyền đến âm thanh gõ bàn phím.

Kiều Diệc Khê: “Cậu làm gì?”

Thư Nhiên: “Tớ giúp cậu tra một chút.”

Ước chừng mười phút sau, Thư Nhiên nói: “Cũng không phải không có loại ví dụ này…… Cậu nghĩ xem, có lúc kẻ phạm tội ngồi tù cũng nhìn có chút quen thuộc, mọi người xung quanh đều nói gã là người tốt, cảm thấy gã ta vốn không thể làm ra loại chuyện này, kết quả gã ta là phạm cái gì đó. Không thể trông mặt mà bắt hình dong, hơn nữa các cậu cũng không ở chung bao lâu, chỉ là phụ huynh nhà các cậu khá thân quen, nên cũng tạo cho các cậu một loại ảo giác khá gần gũi.”

“Lại nói anh tớ đi anh tớ cũng rất lịch sự tuấn tú, ai có thể nghĩ được anh ấy mắng chửi người khác ghê gớm đâu.”

Có lẽ vào lần đầu tiên gặp mặt đã để lại ấn tượng giày cao gót cho Thư Nhiên, hơn nữa thì ấn tượng đầu tiên rất khó phai, nên Kiều Diệc Khê vừa nhắc tới, Thư Nhiên cũng vô thức liên tưởng theo tình huống quái lạ khác thường.

Kiều Diệc Khê: “……”

Thư Nhiên: “Cậu xem Chu Minh Tự, vừa nhìn đã thấy là một người hoàn mỹ đến cỡ nào, vừa đẹp trai vừa biết chơi game còn không trêu hoa ghẹo nguyệt, còn là loại lấy được học bổng ở trường học.”

“Cậu không cảm thấy một người hoàn mỹ như vậy, là chuyện rất áp lực sao? Nói không chừng cậu ta đúng là có chút kỳ lạ ở phương diện kia cũng nên, việc này cũng không thể trách cậu ta, áp lực tinh thần vốn khó có thể giải quyết.”

Quá hoàn mỹ, cái này hình như cũng là định nghĩa của Giang Tuyết dành cho cậu.

Kiều Diệc Khê: “Cũng có thể là mèo trong nhà trộm? Giày cao gót lúc trước cũng giống vậy.”

“Vậy cậu đi thử đi, cậu xem con mèo này có thích đồ của cậu hay không thì biết liền, có mèo rất thông minh, hiểu người, nó hiểu cậu nói chuyện.”

Kiều Diệc Khê cảm thấy có lý.

Cô gọi Há Cảo tới, đưa túi đựng mỹ phẩm của mình đến trước mặt nó, hỏi nó: “Muốn không?”

Há Cảo vốn không thèm nhìn, có chút ghét bỏ dời tầm mắt.

Cô lại lấy một cái áo ngắn tay của mình, đưa đến miệng nó: “Chơi không?”

Há Cảo trực tiếp chạy khỏi.

Kiều Diệc Khê ho hai cái: “…… Hình như nó thật sự không cảm thấy hứng thú với đồ của tớ.”

“Đúng chứ, tớ cảm thấy, cậu quá ngây thơ rồi,” Thư Nhiên nói lời nào cũng hợp lý, “Chu Minh Tự nói mèo trộm giày cao gót của cậu, cậu đúng là tin mèo trộm? Mèo cũng không biết nói chuyện, chẳng sợ cậu nói 50 Sắc Thái là do nó đóng, nó cũng không thể lắc đầu nói cậu đánh rắm?!”

“……??”

Thư Nhiên lại nói: “Cậu có chắc cái dưới gối là còng tay không?”

Kiều Diệc Khê lựa lời nói: “Tớ vừa nhìn một cái, cũng có thể có phải là……?”

“Vậy cậu mở máy ảnh, chụp cho tớ xem.”

“…… Được.”

Cô đi vào phòng Chu Minh Tự, nhấc gối cậu lên, đặt camera đối diện với cái còng tay kia, dự định nhìn kỹ thêm lần nữa.

Bỗng nhiên, ngoài cửa có tiếng bước chân.

Cô quay đầu nhìn.

Chàng trai ung dung đứng ở cửa, cặp mắt kia hơi khép lại nửa mở lại như không mở.

Thấy cô đứng ở mép giường mình, ấn đường của Chu Minh Tự hơi nhíu lại, thấp giọng hỏi: “……Sao vậy?”