Sau khi quản gia xuống lầu và đi vào bếp, nói với đầu bếp về bữa tối mà phải chuẩn bị tối nay, sau khi nói xong: “ Chuẩn bị xong thì báo tôi, tôi đưa lên lầu.”
Những người hầu và đầu bếp đang buôn chuyện thấp giọng:" Tại sao, thiếu gia thực sự định dùng bữa tối trong phòng? "
Yếhyym,nn Khâu là một quân nhân, mà trước khi trở thành quân nhân, hắn đã nhận được sự gia giáo nghiêm khắc về kỷ luật của cha mẹ từ khi còn là một đứa trẻ. Quần áo của hắn luôn gọn gàng, ngăn nắp, tác phong luôn trang nhã, lịch sự, tính tình điềm đạm, lý trí, không bao giờ hấp tấp. Dùng bữa tại một nơi khác ngoài bàn ăn, chuyện đó trước nay chưa từng xảy ra.
Quản gia cười khẩy: “Khoan đã, tôi linh cảm chuyện này trong tương lai nhất định sẽ xảy ra ngày càng nhiều, chỉ cần có người đó là được.”
Anh chỉ tay lên lầu.
Mọi người đều hiểu.
Nhắc mới nhớ, bọn họ đã từng nghe tên của thiếu niên ấy từ Kỷ Trúc Quân thiếu gia rồi.
Đó là lúc thiếu gia đang đi học. Đại thiếu gia của nhà họ Kỷ và những người khác đến làm khách, thiếu gia nói rằng họ đã gặp một đứa trẻ trong của ngôi trường khác tên là Lục Kiều trong cuộc thi. Một ngôi trường công lập gần như là tốt nhất trong khu vực. Đứa nhỏ bé hơn thiếu gia và Kỷ đại thiếu gia 3 tuổi, lúc đó hai người chỉ mới 17 tuổi, vậy là lúc đó Lục Kiều chỉ mới 14 tuổi.
Kỷ đại thiếu cường điệu: "Chà, thiếu niên đã sững sờ trước màn đánh của Yến Khâu. Sau đó, cậu ta đứng đó và nhìn chằm chằm vào Yến Khâu một lúc lâu, nhìn chúng tôi suốt, tôi sợ cậu ấy sẽ khóc - nhân tiện, mày quá dữ với một đứa em trai đấy "Nửa câu cuối cùng, tất nhiên là dành cho Yến Khâu
Tuy nhiên, thiếu gia nhà họ Yến lại tỏ ra thờ ơ và phớt lờ anh ta.
Bà Yến thấy thú vị và hỏi Kỷ đại thiếu chuyện gì đã xảy ra, Kỷ đại thiếu cười nói rằng một đứa trẻ nghe nói Yến Khâu rất nổi tiếng nên đã thách đấu nhưng bị Yến Khâu đè bẹp.
Bà Yến chọc vào cánh tay con trai và nói đùa: "Con quá hung dữ, đứa bé chỉ mới 14 tuổi!"
Sau này đứa nhỏ chính thức lọt vào đội chủ lực của đội thi đấu của trường, hết lần này đến lần khác gặp gỡ thiếu gia trên đấu trường, trong suốt hai năm còn ở chung ký túc xá với đội thi đấu của Học viện Hoàng gia. .
Mỗi lần Kỷ đại thiếu đến, anh ấy đều nói: “Oa, hôm nay thằng nhỏ đó lại bị thiếu gia của ngươi đánh nữa.”
“Thằng nhỏ đó lớn nhanh quá, hơi đáng sợ!”
“Yến Khâu, mày có nghe nói đến không. Em ấy à? Coi mày như đối thủ, hahahaha!”
Từ 17 tuổi, 18 tuổi, 19 tuổi, đến 22 tuổi.
Đứa trẻ lớn lên từ 14, 15, 16 tuổi đến 19 tuổi.
Chính vào năm này, thiếu gia nhập ngũ.
Vào đêm hắn trở về từ cuộc thi liên trường cuối cùng trước khi nhập ngũ, Kỷ đại thiếu và thiếu gia đến nhà họ ăn tối, trong bữa ăn, anh ấy chống cằm nhìn thiếu gia với ánh mắt có chút thăm dò: “Tối hôm qua, mày đã ở bên Lục Kiều suốt sao?”
Thiếu gia nghe xong lời này dừng lại, sau đó đặt bộ đồ ăn xuống, nhẹ giọng nói: “Em ấy ngủ rồi.”
Giọng nói trong giọng anh nhẹ nhàng hơn bao giờ hết.
Một tháng sau, thiếu gia lên đường trực tiếp đến căn cứ biên giới, đã năm năm không về nhà.
Những người ở lại trang viên làm việc đương nhiên không biết chuyện gì xảy ra sau này, nhưng 5 năm sau, họ cho rằng “đứa bé” năm xưa đã biến mất như một người qua đường.
Lúc thiếu gia mang về một thiếu niên tóc đen xinh đẹp tối hôm qua, tất cả đều giật mình, nhưng khi nghe thiếu gia gọi cậu ấy là "Lục Kiều", bọn họ đột nhiên kinh ngạc - có chút ngạc nhiên, nhưng cũng không quá kinh ngạc.
Thì ra tình cảm giữa thiếu gia và thiếu niên này chưa bao giờ rạn nứt.
Sau khi Lục Kiều sấy tóc và ăn tối xong, cánh của cậu không còn đau nữa, và cậu cảm thấy rất thoải mái. Vì lời nói của Yến Khâu, cậu vẫn rất vui vẻ, khóe miệng cong lên không bao giờ hạ xuống.
Yến Khâu nằm bên cạnh cậu, vuốt ve đôi cánh của cậu, và cả hai trò chuyện không nói một lời.
"Ngày mai em sẽ đến bệnh viện kiểm tra, giá trị hẳn sẽ thay đổi ..." Lục Kiều khẽ nhắm mắt lại, giọng đầy buồn ngủ.
Đôi cánh rung lên, và đột nhiên, chúng bắt đầu co lại.
Yến Khâu dừng lại.
Đôi cánh màu trắng nhanh chóng thu vào hai túi cánh trên lưng Lục Kiều trong vòng hai giây, để lại hai lỗ nhỏ trên lưng. Trong vòng chưa đầy một giây, cái lỗ đã biến mất, và lưng cậu trở nên phẳng phiu trở lại.
Bàn tay của Yến Khâu từ từ rơi xuống, đặt lên tấm lưng mịn màng của Lục Kiều, xoa nhẹ.
Lưng của Lục Kiều căng cứng lên trong tiềm thức, và vòng cung lõm ở eo của cậu cũng uyển chuyển và duyên dáng hơn.
Cậu nhắm mắt hoàn toàn, và dường như đã ngủ.
Yến Khâu: "..."
Một phút sau.
“Lật người ngủ đi, cánh đã thu về rồi, đừng nằm sấp nữa.”
“Hự…”
Lật người, đắp chăn bông, tắt đèn rồi đi ngủ.
*
Không biết sau khi chìm vào giấc ngủ bao lâu, Lục Kiều lại một lần nữa cảm giác được ý thức của mình tách ra khỏi thân thể, lơ lửng đến bên cửa sổ, nhìn về phía ánh trăng mờ ảo.
Nhưng lần này thì khác.
Cậu quay lại. Trong căn phòng tối, trên chiếc giường rộng, nơi đáng lẽ người ta phải nằm, lúc này có một bóng trắng lơ lửng. Quả bóng to bằng hai nắm tay của Lục Kiều, như thể nó là quả bóng rực lửa nóng nhất, và rìa ngọn lửa bốc lên và lan ra.
Lục Kiều suy nghĩ có chút hỗn loạn, nhìn chằm chằm quả cầu rực lửa một hồi, liền bay ra khỏi phòng ngủ, lang thang không ngừng trong biệt thự dọc theo hành lang tối và cầu thang.
Cậu đi xuống từng tầng một, liên tục xuyên qua bức tường, và nhìn thấy những quả bóng rực lửa khác trong những căn phòng khác, tất cả đều màu trắng, nhưng có kích thước khác nhau.
Cậu loanh quanh mãi, cuối cùng cũng đến tầng 1. Sau khi Lục Kiều lắc lư từ phải sang trái, dọc theo hành lang bên trái đi hết con đường, dừng lại trước cửa căn phòng cuối cùng.
Cậu nghiêng đầu và có thể cảm nhận được điều gì đó khác lạ bên trong.
Một giây tiếp theo, đồng hồ báo thức vang lên.
Lục Kiều đột nhiên mở mắt ra.
Người đàn ông bên cạnh dậy sớm hơn cậu một bước, và dùng mật khẩu tắt đồng hồ báo thức lúc 5:20.
Tối qua, Lục Kiều và Yến Khâu đã thỏa thuận xong - bởi vì theo phản hồi từ phần lớn cư dân mạng, cuộc dịch chuyển buổi sáng xảy ra vào lúc 6 giờ, vì vậy họ sẽ dậy sớm, tắm rửa và ăn sáng, và sẵn sàng để trở lại đầy năng lượng.
Bữa sáng do Lục Kiều chọn món - mặc dù Yến Khâu thực sự không thể quản lý được bữa trưa của Lục Kiều, nhưng đối với hai bữa ăn tối và sáng, hắn có thể để cho cậu ăn những gì cậu thích như những gì mà hắn hứa vào hôm trước.
Đương nhiên, Lục Kiều thật sự rất xấu hổ, luôn cảm thấy ăn không của người ta như thế này là không tốt. Nhưng bất cứ khi nào cậu muốn đề cập đến chi phí, Yến Khâu lại nhìn sang, khiến Lục Kiều phải im lặng.
( Sao m sợ chồng m quá vậy con !!! )
Khi ngồi xuống bàn ăn, Lục Kiều vô thức nhìn sang hành lang bên trái.
Yến Khâu chú ý tới ánh mắt của cậu, ánh mắt lóe lên, hỏi: "Em đang nhìn cái gì?"
"Hả? Không có gì." Lục Kiều tỉnh táo lại, vò đầu bứt tóc, thu hồi ánh mắt.
Cậu đã có những giấc mơ điên rồ trong hai ngày qua.
Thật ra, khi nhập viện vì bị sốt cách đây hai năm, cậu cũng từng có một giấc mơ tương tự, trong giấc mơ, cậu đã từng ngồi bên cửa sổ bệnh viện ngắm trăng, nhưng cậu lại không có một giấc mơ như vậy nữa cho tới khi được xuất viện.
Cậu không ngờ lại có giấc mơ này trở lại vào ngày hôm trước, nhưng lần này cậu thậm chí còn bắt đầu lang thang trong biệt thự của gia đình họ Yến.
Lục Kiều mặc kệ, nghĩ hai ngày nay có thể bị virut thế giới kí©ɧ ŧɧí©ɧ nên đành gác lại chuyện này.
Trước sáu giờ, cậu ăn sáng xong và đúng giờ biến mất trong biệt thự nhà họ Yến.
Sau khi Lục Kiều biến mất, Yến Khâu ngồi vào bàn ăn một lúc mới đứng dậy, đi đến hành lang bên trái, đi hết con đường cuối cùng, dừng lại trước cửa phòng cuối cùng.
Sau khi mở cửa, người hầu đang ngồi bên cạnh chăm sóc người đàn ông kia lập tức đứng dậy: “Thiếu gia.”
Diêm Tình gật đầu với cô rồi đưa mắt nhìn người đàn ông đang nằm trên giường.
Cơ thể người đàn ông rất gầy, và khuôn mặt không còn chút máu.
Trên cổ tay anh ta có một cây kim treo cổ, và dung dịch dinh dưỡng gắn trên cây kim treo cổ đã được truyền suốt năm năm liền.
Hai bên thái dương của người đàn ông có những mảng vá, trước cửa sổ đầu giường có một cây đàn, có một hàng ngang trên bày đàn, năm năm không thay đổi.
Yến Khâu lặng lẽ đứng bên cửa, trong khi người hầu nhìn Yến Khâu và thở dài trong lòng.
Người ngoài không biết, thần thức của gia chủ nhà họ Yến, nguyên soái lừng danh một thời, đã hoàn toàn tan vỡ vào năm năm trước. Trong trường hợp này, một người tương tự như một người thực vật, vẫn có một chút khả năng một ngày nào đó một người thực vật sẽ đột nhiên thức dậy, nhưng một người đã bị đánh tan ý thức thì hoàn toàn không có cơ hội như vậy.
——Trừ khi người thao túng có thể tập hợp lại và sửa chữa cơ thể có ý thức.
Nhưng cho đến nay, hắn chưa bao giờ nghe nói về bất kỳ kẻ thao túng ý thức nào sở hữu khả năng này.
"Thiếu gia ..." cô nói.
Yến Khâu nhẹ giọng nói: “Không sao, ta chỉ ở đây xem một chút.”
Ngừng một chút liền nói: “Chăm sóc phụ thân.”
Người hầu lập tức nói: “Vâng, thiếu gia.”
Sau đó , hắn quay lưng bỏ đi, đóng cửa lại.
*
Lục Kiều trở lại phòng tập - lần này, cậu đã vững tâm trở lại.
Sau khi trở về, cậu lập tức trở về phòng thay quần áo, dọn dẹp phòng ốc. Đúng 7 giờ, chú giáo quan đến sớm đã được dẫn vào.
Cậu hào hứng túm lấy người và nói đầy phấn khích: “Chú ơi, cánh của cháu có phản ứng rồi!”
Giáo quan sững sờ.
Lục Kiều vừa phấn khích vừa nói : "Đôi cánh của cháu phản ứng lại khi được chạm vào! Chúng sẽ rung lên, và con cảm thấy tê dại, giống như dòng điện chạy qua vậy á !"
Giáo quanh và đám củ cải cùng hỏi: "Ai đã chạm vào con/ anh?" ”
Lục Kiều sửng sốt - mấy cái đầu củ cải vây quanh cậu hồi nào vậy ? ?
Nói ~~
Cậu nhấn mạnh: “Đây không phải là vấn đề!”
Giáo quan nhướng mày: “Hả? Vậy tại sao trước đây chúng ta đυ.ng vào mà nó không phản ứng, mà người khác chạm vào nó, nó sẽ đáp lại?”
Các đầu củ cải cũng bàn tán xôn xao.
"Chắc là xảy ra chuyện tối hôm qua. Buổi tối, đó là lúc Lục Kiều ở chung với người bị khoá chạm vào!"
"Đó phải thật là cảm giác thót tim khi có dòng điện chạy qua sao?"
"Oa, anh cảm nhận được đôi cánh chuyển động khi được người anh thích chạm vào, đây là sắp đặt tình yêu rồi !!”
Lục Kiều:" ... " Bọn nhỏ bây giờ có biết quá nhiều không? Và tại sao nó lại có cảm giác hẫng một nhịp tim khi có dòng điện chạy qua ?
Cậu lại kéo giáo quan đi hai bước, ánh mắt rực rỡ: “Cháu đi bệnh viện kiểm tra lần nữa!”
Giáo quan sờ cằm nói: “Vì có phản ứng nên đo kiểm tra cũng tốt. Vậy hôm nay ngươi không đi chơi à? "
Hôm nay là ngày khai mạc một cuộc thi đấu võ thuật của đế quốc. Các học sinh trong hội trường đều đi theo phòng huấn luyện, đợi mọi người đến đầy đủ thì sẽ lên đường. Lục Kiều - với tư cách trợ giảng, đã phải đến đó.
Lục Kiều suy nghĩ một chút, cũng không vội vàng nói: "Không sao, cháu đi cùng chú. Một lát nữa cháu về sớm đi bệnh viện."
Mọi chuyện đã ổn định, cho đến tám giờ, và tất cả mọi người trong phòng tập sẽ ở đó. Cùng với Chris và Ellie, cả nhóm lên đường đến đích thi đấu nơi cách đó 20.000 năm ánh sáng.
Sau khi lên xe, Lục Kiều ngồi ở hàng áp chót, trong lòng vui mừng, muốn nhắn nhủ gì đó với Dư Vấn.
Cậu mở thiết bị liên lạc và bắt đầu chỉnh sửa tin nhắn. Bất chợt nghe thấy giọng của Ellie và Chris phát ra từ hàng ghế cuối cùng với những âm thanh thút thít yếu ớt.
Sau khi Lục Kiều phản ứng, cậu nhận ra rằng đó là Ellie đang khóc!
Cậu đã quen với việc nhìn thấy dáng vẻ dương nanh múa vuốt của cô, không ngờ cô gái này lại có lúc khóc.
Chris an ủi, giọng nói của anh không phải cố ý hạ thấp, để Lục Kiều có thể nghe thấy rõ ràng.
"Có lẽ không đúng ..."
Ellie nói, " Không thấy lúc đó có rất nhiều người trong phòng họp sao! Và người đó là một người đàn ông! Có phải Yến Khâu thực sự thích một người đàn ông không?"
Các ngón tay đang gõ chữ của Lục Kiều cứng lại.
Giọng Chris hơi rối: "Nhưng ... nhưng mà, đâu phải những người bị khoá lại chung với nhau đều là người yêu đâu, đúng không ?"
Ellie: "Nếu có thì sao? Mọi người đều nói rằng những người bị khóa là những người yêu thầm nhau! "
Chris:" ... không thể nào khác được ... "
Ellie nói một cách miễn cưỡng:" Không có ai chụp ảnh người đó sao? Ai đó! " ...
Lục Kiều trượt xuống và thu mình lại sau ghế .
Nói đến đây, sau cuộc nói chuyện của hai người tối hôm qua, Yến Khâu lại nói với cậu, “Ta vẫn luôn coi em là đối thủ của ta.”
“Người này là ai? ”
Lúc đó Lục Kiều vẫn đang đắm chìm trong tâm trạng tuyệt vời mà lời nói của Yến Khâu mang lại, và vui vẻ nói, "Hai người không nhất thiết phải quen biết nhau đâu?"
“ Vì anh đang học ở Học viện Hoàng gia, anh có thể đã nghe tên."
Lục Kiều nghĩ vậy cũng đúng, Học viện Hoàng gia là một đám trẻ em quý tộc, và họ có thể biết nhau.
Vì vậy, cậu đã báo cáo tên của Ellie và Chris mà không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào, vẻ mặt Yến Khâu lạnh nhạt, sau khi nghe cậu nói tên, hắn nheo mắt lại và nói: “ Anh biết rồi.”
Lục Kiều không kìm được, cúi xuống và hỏi hắn một cách nhẹ nhàng, “Anh định giúp em?”
Yến Khâu cong môi và xoa đầu cậu.
...
Đương nhiên Lục Kiều không định yêu cầu Yến Khâu làm gì cho cậu, chỉ là cậu đang nói đùa thôi.
Yến Khâu thực sự là bạn tốt của cậu!
Sau khi suy nghĩ, cậu gửi tin nhắn: “Em đang định cùng các học sinh tham gia cuộc thi đấu võ thuật trong Chuỗi thiên hà, đến đó và sau đến bệnh viện!”
Gửi xong, cậy lắc đầu.
Cậu thực sự rất ngốc, Yến Khâu hẳn nghĩ rất lạ, tại sao cậu lại phải báo cáo hành trình cho hắn ?
Không ngờ, một giây sau, Yến Khâu trả lời: “Được.”
Lục Kiều: “?”
Hắn còn trả lời “Được rồi”, Lục Kiều mỉm cười và tắt tin nhắn.
Đầu bên kia, Yến Khâu ngồi trong máy bay, cuộc gọi điện video của tam hoàng tử Lạc Diệp nhanh chóng lướt qua.
Trong video, hoàng tử đẹp trai với mái tóc đen và đôi mắt xanh dương cười nói: “Chào buổi sáng, anh đang ở đâu?”
“Vừa mới cất cánh,” Yến Khâu liếc nhìn anh, “Nếu tôi nhớ không nhầm thì cuộc họp vẫn chưa bắt đầu, thời gian họp là 9h"
" Hahaha., ta chỉ muốn cho các ngươi biết, lịch trình của cuộc họp đã thay đổi một chút, nó có thể kết thúc sớm, và chúng ta không cần ăn trưa với mọi người - vì vậy ngươi có muốn tôi tìm một nhà hàng để tụ tập vui vẻ không? Chúng ta đã không đi cùng nhau kể từ khi ngươi trở về. Ngươi đã ăn chưa?
Yến Khâu từ chối lời mời của Hoàng tử :" Ta dự định sau khi tan họp sẽ đến thiên hà nối tiếp”
Lạc Diệp sửng sốt:“ Ngươi ở chỗ đó làm gì? ”
Yan Qiu bình tĩnh nói:“ Có một cuộc thi. ”
Lạc Diệp: "???"
Tuy rằng sửng sốt một hồi, tam hoàng tử thật thông minh hóm hỉnh, nhanh chóng nghĩ ra cái gì, nhướng mày cười cười, giọng điệu không rõ ràng: "Có thi đấu, hay là có người ở đó ?"