Tôi Bị Mắc Kẹt Cùng Với Nguyên Soái Đế Quốc

Chương 11

Trong chốc lát, một luồng ánh sáng lướt qua ánh mắt Yến Khâu, làm hai mắt anh ta sáng lên.

Sau khi định thần lại, anh khéo léo cởϊ áσ khoác, quấn quanh người Lục Kiều.

Lục Kiều rùng mình, rốt cuộc khác với lần trước xuất hiện trong phòng họp, lần này bọn họ đang ở bên ngoài, gió thổi trên thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của anh, lạnh quá.

Trên thực tế, mặc dù giờ khu vực này của hành tinh này giống với Giờ chung của Liên minh, là bảy giờ tối, mùa không phải tháng sáu mùa hè, mà là đầu mùa xuân, vì vậy nhiệt độ quả thực không cao.

Phụ tá và một số sĩ quan của Quân đoàn 1 đứng cách đó không xa, vốn định nhìn thủ lĩnh của mình rời đi, nhưng không ngờ lại được xem màn biểu diễn hay ho này. Ngay lập tức, tất cả mọi người cảm thấy hứng khởi.

“Anh trai, anh trai, đây là lời anh nói—” một sĩ quan nắm lấy quần áp phụ tá giật giật.

“Oa, trông người đó đẹp thật!” Các anh em sĩ quan vươn cổ nhìn.

“Có chuyện gì vậy, bây giờ chúng ta có nên chào hỏi ‘phu nhân’không?” Họ phấn khích xoa hai tay vào nhau.

Phụ tá nhìn thấy Lục Kiều chôn ở trước ngực Yến Khâu cách đó không xa, cảm giác được sau lưng truyền đến bốn chữ "xấu hổ thành giận", ho khan một tiếng, rùng mình một cái!

“Im lặng đi!” Anh ta hạ giọng, “Giả vờ như các cậu không nhìn thấy gì! Đừng để phu nhân tức giận chứ không sau này các cậu đừng hòng có trái ngon để ăn.”

“Vâng ạ.”

Họ đồng thành trả lời, rồi huýt sáo nhìn lên trời giả vờ như đang ngắm cảnh.

Lục Kiều: ... mấy người nói nhỏ quá, tôi nghe hết rồi đấy! ! !

Thấy vậy, Yến Khâu cười nhẹ, cúi người trực tiếp ôm Lục Kiều bước đi.

Lục Kiều kêu lên, đã bị người đàn ông nhét vào ghế sau của máy bay, hắn cũng ngồi vào cạnh cậu rồi đóng cửa.

Ngoài cửa cabin, các sĩ quan vẫn lớn tiếng hét lớn:

“Chúc vợ chồng ‘sếp" đi đường suôn sẻ ạ!”

Lục Kiều nghiến răng: “Trung đoàn của anh vô kỷ luật quá rồi!”.

“Ừm, lát nữa anh sẽ xem xét kỷ luật quân đội.” Người đàn ông bình tĩnh nhẹ giọng đáp lại, cầm lấy khăn do tài xế phía trước đưa cho, giúp Lục Kiều lau bọt trên người.

Lục Kiều nhanh chóng tiếp lấy cái khăn, dù sao đi xuống ... là nơi khiến người ta cảm thấy xấu hổ, đơn giản lau sạch, cài cúc áo khoác của Yến Khâu, nghiêm túc nói: "Tôi rất muốn đánh họ…"

"Được, em đánh. ”Yan Qiu nói đùa.

Lục Kiều sau đó bĩu môi, bỏ chủ đề này đi, chỉ than thở: "Sao lại bị khóa rồi, không phải virus biến mất sao? Cơ quan quản lý miền Ngôi sao C1 nói gì?"

"Họ chưa có manh mối. Chúng ta vẫn phải đợi đến ngày mai để giải mã virus mới có thể biết kết quả, " Yến Khâu nói," nhưng nhìn vào tình hình hiện tại, nó sẽ mở khóa vào ban ngày và khóa lại vào ban đêm. "

Thời gian khóa lại vào lúc 7 giờ tối, và mở ra khoảng 6 giờ sáng hôm sau.

"Ồ ..." Lục Kiều đáp lại, và im lặng.

Máy bay cất cánh.

Cậu thu dọn khăn đặt ở trên đùi, sau đó sửng sốt, có chút bực bội.

Yến Khâu hơi nhướng mày: “Sao vậy?”

“Hả?” Lục Kiều có chút lơ đễnh.

“Tâm trạng không tốt à?” Anh dùng đầu ngón tay lau đi giọt nước rơi trên thái dương của Lục Kiều, giọng nói nhẹ nhàng.

“... Không, em chỉ hơi mệt thôi,” Lục Kiều nói một cách bơ phờ.

Yến Khâu nhìn cậu một cái: “Được rồi.”

Sau đó yêu cầu tài xế tăng nhiệt độ điều hòa.

Lục Kiều thực sự mệt mỏi, thất thần, nhưng lại không yên.

Trong giấc ngủ, cậu cũng mơ thấy những lời mỉa mai của Chris và Ellie, cậu rất khó chịu.

Lục Kiều thậm chí có chút tức giận, nhưng cậu không biết than thở với ai bây giờ.

Cậu tự hỏi, liệu Yến Khâu có nghĩ rằng cậu quá mạnh mẽ không?

Nói đến đây, dường như từ trước đến nay, cậu chính là người duy nhất đơn phương tuyên bố rằng Yến Khâu trở thành đối thủ cạnh tranh của mình, nhưng Yến Khâu chưa bao giờ có ý tứ tương tự. Tất nhiên, Yến Khâu có một tính cách lạnh lùng và không giỏi nói những điều như vậy. Nhưng chính vì điều này mà Lục Kiều không chắc Yến Khâu đang nghĩ gì về cậu.

Lục Kiều ghét việc mọi người trên mạng gọi cậu là "fan não tàn", và anh cũng không nghĩ rằng mình đang thần tượng Yến Khâu, chỉ là không muốn cách Yến Khâu quá xa mà thôi.

Cậu thực sự không thích cảm giác mình phải xa Yan Qiu.

Trở thành đối thủ và sánh bước bên nhau, đây là điều cậu luôn mong muốn trong lòng.

Khi Lục Kiều hoàn toàn tỉnh dậy, cậu đang được Yến Khâu bế vào phòng ngủ.

Bị ôm kiểu công chúa hai lần trong khoảng thời gian ngắn, cảm giác khó tả như này, Lục Kiều đều chưa từng trải qua.

Cậu nhanh chóng kêu Yến Khâu đặt cậu xuống, giọng nói vẫn còn khàn khàn vì buồn ngủ: "Không phải kêu anh đánh thức em sao ..."

Yến Khâu không nói nhiều, liền đưa cậu vào phòng tắm: "Trước tiên tắm rửa sạch sẽ rồi chúng ta nói chuyện tiếp nha.”

Đầu óc Lục Kiều có chút bế tắc, muốn nói gì đó từ chối, nhưng nghĩ đến nếu hai người bị nhốt chung như thế này, việc cùng nhau tắm rửa cũng là điều không thể tránh được, không nên. Chưa kể đến việc bọt tắm làm bẩn áo khoác và máy bay của Yến Kiêu. Cậu đã rất xấu hổ rồi, nê không thể làm bẩn giường của Yến Khâu thêm nữa, vì vậy cậu chỉ có thể xấu hổ đi theo hắn vào phòng tắm.

Bước vào phòng tắm và cậu đứng ngồi không yên, nhưng Yến Khâu đã cởϊ qυầи áo, hành động rất dứt khoát và gọn gàng.

Quần áo lần lượt bị cởi ra, lộ ra một thân thể cường tráng.

Lục Kiều khẽ liếc nhìn thân thể bằng xương bằng thịt trước mặt.

Cơ ... Cơ! Cơ bắp đã thực sự trở nên to hơn, lên xuống thất thường. So với cơ bắp của anh ấy, vốn cứng hơn một chút so với khi còn đi học, nhìn lại bản thân mặc niệm trong lòng 1 xíu sao bản thân lại không có được cơ bắp giống vậy ...

Nhìn xuống xíu nữa …

Cậu càng nhìn xuống dưới, không, cậu từ bỏ không muốn nhìn nữa !

...

Nhưng đồng thời, Lục Kiều cũng nhận thấy những vết sẹo trên cơ thể Yến Khâu.

Mặc dù không có vết thương lớn nhưng lại có vô số vết thương khá nhỏ, những vết thương này đều nên để lại trong quá trình huấn luyện và chiến trường.

Lục Kiều không khỏi sững sờ.

Cho dù mạnh mẽ như Yến Khâu, anh ấy cũng sẽ bị thương, anh ấy không phải là thần, mà là một con người, và anh ấy vẫn mong manh. Và khi Lục Kiều không biết, Yến Khâu đã trải qua bao nhiêu tình huống nguy hiểm?

Lục Kiều mím môi, tâm tình phức tạp cởϊ áσ khoác.

Hai người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đối mặt với nhau và nhìn chằm chằm vào nhau, im lặng một lúc.

Lục Kiều cảm thấy cả người sắp bốc cháy.

Rõ ràng là nước còn chưa phun ra, tại sao dường như hơi nước tràn ngập toàn bộ phòng tắm, khiến cậu có chút khó thở?

"Haha ..." Lục Kiều ngượng ngùng cười cười, "Rửa đi ... Mau tắm rửa đi ..."

Yến Khâu liếc cậu một cái, ánh mắt thâm thúy.

Hắn bật vòi hoa sen và nước đổ xuống.

Thân thể Lục Kiều nhanh chóng ẩm ướt, cậu xoay người, không biết vì sao lại lo lắng xoa xoa thân thể, rất nhanh muốn rửa sạch cảm giác nhờn dính bọt nước để lại.

Cậu và Yến Khâu luôn có một nơi da thịt gần nhau, lúc này, nơi đó cũng trở nên trơn bóng khiến cậu có chút run rẩy.

“Lục Kiều” giọng người đàn ông vang lên sau lưng, “Tại sao ban ngày e, không nghe điện thoại?”

“… À, chắc lúc đó em đang luyện tập, nên cất thiết bị liên lạc mới không nhìn thấy cuộc gọi của anh ”Lục Kiều mơ hồ nói.

Cậu biết rằng Yến Khâu đã gọi điện thêm hai lần sau đó, và cậu biết hết , nhưng lúc đó cậu thực sự không có tâm trạng để nghê. Nghĩ rằng sau khi về phòng tắm rửa sẽ gọi lại cho anh ấy.

Người đàn ông dừng lại: "Cuộc gọi đầu tiên đã bị em cắt đứt."

Lục Kiều: "..."

Lục Kiều: "Lúc đó em đang bận không có thời gian nghe điện thoại."

Yến Khâu: “Em không có thời gian để gọi lại cho anh cho đến khi em đi tắm?”

Lục Kiều mím môi không trả lời.

Cậu lại nhớ tới Chris lời nói, trong lòng có chút thắt lại, liền không nói lời nào, chỉ là muốn tắm rửa cho xong.

Nước rửa sạch thân thể của Yến Khâu, anh vươn tay vò đầu bứt tóc, liếc mắt nhìn người đang quay lưng về phía mình, khẽ nheo mắt: “Ban ngày xảy ra chuyện gì?”

Những lời bất bình bị Chris chế giễu của Lục Kiều lại xuất hiện, nhưng cậu lại ngoan cố không muốn nói, và chỉ nói thẳng, “Em tắm rửa xong rồi, anh nhanh lên.”

“Lục Kiều—” Yến Khâu đang định nói.

Một giây tiếp theo, Lục Kiều dường như đã bị va chạm mạnh, hét lên đau đớn, cả người run rẩy và ngã xuống đột ngột.

Yến Khâu bị kéo theo ngã xuống, đồng tử của hắn co lại mạnh mẽ.

Hắn nhanh chóng tiến lên một bước, xoay người lại, bảo vệ Lục Kiều trong vòng tay, tránh cho anh ta ngã xuống đất.

Lục Kiều ngã ở trên người Yến Khâu, nắm lấy vai và cánh tay của người đàn ông, co quắp lại, kèm theo tiếng rêи ɾỉ đau đớn, hai bên bả vai hai bên sống lưng đột nhiên phồng lên làm hai mảnh - Sau đó, đôi cánh màu trắng tinh khôi bung ra phát triển một cách điên cuồng, xé toạc da, và hai đôi cánh trắng tinh khổng lồ xuất hiện sau lưng cậu.

Tuy nhiên, giữa những chiếc lông vũ trắng tinh lại có những vết máu.

Đôi cánh dường như không chịu sự kiểm soát của Lục Kiều, yếu ớt rủ xuống, bị nước làm ướt, chẳng mấy chốc, vết máu tan vào nước, nhòe ra, chảy lên nền gạch.

Lục Kiều thở hổn hển, cả người run lên, sắc mặt tái nhợt.

Yến Khâu bế cậu lên, bước ra khỏi buồng tắm, dùng khăn lau khô người cho Lục Kiều, sau đó nhanh chóng dìu cậu đến giường trong phòng, để cậu nằm xuống.

Lục Kiều nắm chặt tay, nhắm mắt rêи ɾỉ đau đớn, cố gắng thu cánh lại.

Tuy nhiên, càng cố khép lại, trên cánh càng xuất hiện nhiều vết thương và tình hình ngày càng nghiêm trọng.

“Lục Kiều, Lục Kiều !” Yến Khâu cố gắng tập trung sự chú ý của Lục Kiều, hắn đỡ cơ thể của cậu lên đặt tay lên vùng da giữa hai cánh, nghiêm nghị nói: “Đừng mạnh mẽ rụt đôi cánh lại, dừng lại ngay!”

“Đau quá…” Trán Lục Kiều đặt ở trên gối, hoàn toàn không có nghe lời của Yến Khâu, liên tục truyền lệnh cho thân thể của cậu, nhưng thân thể lại không nghe theo sự điều khiển của cậu chút nào.

“Dừng lại!” Giọng nói của Yến Khâu nghiêm nghị, “Đừng cố kiềm chế!”

Cánh tay của Lục Kiều nổi đầy gân xanh.

Tại sao tại sao! Tại sao rõ ràng là đôi cánh của cậu nhưng lại không nằm trong tầm kiểm soát của cậu!

Điều gì trên ẩn nấp trong cơ thể cậu và kìm hãm cậu!

Trái tim cậu đầy đau đớn và bối rối.

"Lục Kiều! Em muốn hủy hoại cơ thể của chính mình sao ?!" Lời nói của Yến Khâu đập vào tâm trí Lục Kiều như một tiếng sét.

Lục Kiều hít một hơi thật sâu và mở mắt.

Ngay sau đó, sự gia tăng các vết rách giữa hai cánh chậm lại.

Tuy nhiên, cơn run rẩy của Lục Kiều vẫn không hề dịu đi, cậu lặng lẽ nằm đó, khẽ run lên.

Thần kinh căng thẳng của Yến Khâu hơi thả lỏng.

Không khí trong phòng ngủ như đông cứng lại.

Yến Khâu nhìn Lục Kiều, im lặng một lúc rồi chậm rãi cúi xuống, trán chạm vào tóc Lục Kiều, giọng nói nhẹ nhàng như thì thầm: "Không sao đâu, đừng nóng vội, sẽ không sao đâu, rồi sẽ tốt thôi. ”

“ Không đau nữa, không đau nữa. ”

Người đàn ông thấp giọng dỗ dành, như thể anh ta đang đối xử với một đứa trẻ.

Lỗ tai của Lục Kiều khẽ nhúc nhích, cậu lại từ từ nhắm mắt lại.

Chuyện vừa rồi xảy ra ngoài ý muốn, dưới sự đan xen của đau đớn và bất lực, tâm lý cậu hoàn toàn sụp đổ.

Trong hai năm qua, tình huống tương tự đã xảy ra vài lần, cũng có vài lần cậy tự mình sống sót, lúc đó không đau đớn như lần này ... Có phải lần này Yến Khâu ở bên cạnh cậu, người mà cậu không muốn anh ấy chứng kiến cảnh này nhất.

Nhưng lời nói của Yến Khâu quá nhẹ nhàng, và cảm xúc của Lục Kiều nhanh chóng bình tĩnh lại. Cậu thực sự giống như một đứa trẻ, sau khi được người lớn dỗ dành, cậu cảm thấy dễ chịu hơn, và cơn đau ở cánh cũng không còn nhiều nữa ...

Lục Kiều sụt sịt, mặc dù đã cố gắng kìm lại nhưng cơn đau vẫn còn. Chảy ra từ khóe mắt, một vài giọt nước mắt. Cậu có chút khó chịu, hạ quyết tâm lần sau sẽ phải cố gắng hơn nữa, dù sao cậu nhất định sẽ, nhất định sẽ không bị hai cánh gãy này làm cho phát khóc! Đôi cánh hay bất cứ thứ gì, chết tiệt!

Khi tâm trí ổn định, cậu nhích người di chuyển. Sự xoa dịu của Yến Khâu vẫn tiếp tục, Lục Kiều thì thào bằng giọng mũi: “… Mặc quần vào trước.”

Yến Khâu đột ngột dừng lại: “…”