Tôi Bị Mắc Kẹt Cùng Với Nguyên Soái Đế Quốc

Chương 8

Hắn có thể nói, “Nhìn anh đáng sợ đến thế à ?”

Khóe miệng Lục Kiều giật giật, cậu nói, "... Em chỉ đang tự hỏi liệu anh có thoải mái hay không thôi."

Yến Khâu liếc nhìn cậu, điều này làm cho Lục Kiều cảm thấy như thể là cậu đã nói điều gì đó vô nghĩa, khiến Yến Khâu không vui.

Nhưng cũng không sao, nghĩ rằng nếu Yến Khâu thực sự bị bệnh, anh ấy sẽ không im lặng chịu đựng nó mà không lí do rõ ràng, mấu chốt là, trực giác nói với Lục Kiều, đừng nên hỏi nhiều như vậy.

(Đúng rồi đấy, nam nhân nhà cậu là dục cầu bất mãn =)))))

Cậu nằm xuống, đắp chăn bông và nghĩ rằng sẽ ngủ.

Đã gần mười hai giờ, quả nhiên cậu rất buồn ngủ.

Lục Kiều nhìn trần nhà, trong lòng dần dần nổi lên suy nghĩ.

Chẳng bao lâu nữa sẽ là một ngày mới, cậu lẩm bẩm: "Nếu virus được giải mã, và chúng ta không thể mở khóa nó thì phải làm sao hả anh ?

" Bị khoá một ngày có thể được, nhưng nếu bị khoá nhiều ngày thì sẽ là một rắc rối lớn " Yến Khâu nói " Anh thực sự muốn mở khóa một cách nhanh chóng ... "

Không ai biết khi nào vi rút sẽ tự động biến mất và khi các quy tắc của thế giới sẽ được khôi phục. Trong lịch sử đã có lần kéo dài đến cả một năm

Việc Lục Kiều duy trì trạng thái này cả năm là điều không tưởng.

Cậu quay đầu nhìn Yến Khâu và hỏi: “Nếu anh không mở được khóa, chắc chắn việc của anh sẽ khó làm hơn, đúng không ?”

Yến Khâu lẽ ra muốn mở khóa nhanh hơn cả cậu.

Yến Khâu nhẹ giọng nói: “… Không thành vấn đề .”

Làm sao có thể “không thành vấn đề”! Hắn là đệ nhất nguyên soái của đế quốc, có ai muốn cùng hắn đi quân đội xem hoàng đế không!

Lục Kiều không tin lời nói của Yến Khâu, cũng không nghĩ tới nữa, trở mình lại quay lưng với Yến Khâu: “Quên đi, em đi ngủ, anh nên nghỉ ngơi sớm.

Người đàn ông dừng lại nói: “Ngủ ngon.”

Lục Kiều mở mắt ra, nhẹ giọng nói: “Ngủ ngon.”

Hắn cảm giác được nam nhân nằm xuống, nghe được vải vụn thanh âm, sau đó nam nhân nói: “Tắt đèn.”

Đèn trong phòng ngủ vụt tắt.

Nửa đêm, mọi thứ đều im lặng.

Lục Kiều đã có một giấc mơ.

Trong giấc mơ, cậu rõ ràng biết rằng mình đang nằm mơ.

Ý thức của cậu thoát khỏi cơ thể và đến bên cửa sổ.

Cửa sổ được ngăn bởi những tấm rèm mỏng, ánh trăng mờ ảo.

Lục Kiều đang ngồi bên cửa sổ, sững sờ nhìn ánh trăng mờ ảo.

...

Lục Kiều không biết lần đầu tiên tỉnh lại là mấy giờ, chỉ có thể cảm thấy mình bị giữ chặt, rất nóng. Cậu đẩy cánh tay đang quấn lấy mình, cánh tay đó bất động.

Lục Kiều vừa buồn ngủ vừa than thở, Yến Khâu dùng cậu làm gối ôm, đẩy thế nào cũng không đẩy ra được, tại sao khi anh ấy ngủ say vẫn mạnh mẽ như vậy?

Phàn nàn đôi ba cậu, cậu lại lăn ra ngủ.

Khi mở mắt ra lần nữa, cậu thấy mình đã trở lại nhà tắm của phòng tập huấn luyện.

Cậu đang nằm trên nền gạch, và trước mặt cậu là cái bồn rửa mặt lớn màu đỏ đựng quần áo của của cậu khi tắm.

Trong phòng tắm thật yên tĩnh, và Lục Kiều chỉ có một mình.

Lục Kiều chớp chớp mắt, đột ngột ngồi dậy, nhìn xung quanh, đúng vậy, chính là nhà tắm, cậu trở lại phòng huấn luyện! Cậu và Yến Khâu đã mở khóa! !

Lục Kiều đứng dậy, chạy ra khỏi nhà tắm cầm chậu rửa mặt đặt xuống, liếc mắt nhìn thời gian, đã 6 giờ 10 phút sáng! Cậu lại tìm thấy thiết bị liên lạc trong phòng của mình, kiểm tra Internet và thấy rằng mọi người đều đã được mở khoá!

Cơ quan quản lý miền C1 Star vẫn chưa đưa ra kết quả nghiên cứu về virus trên thế giới lần này, và các quy tắc vận hành của thế giới đã được khôi phục. Mới chỉ một đêm - đây phải là thời gian nhanh nhất mà virus có đã biến mất trong lịch sử!

Lục Kiều rất vui mừng, nhưng nghĩ đến Yến Khâu, trái tim cậu lại trùng xuống.

Cậu có muốn gọi cho Yến Khâu và nói với anh ấy rằng cậu đã trở lại?

Lục Kiều nghĩ rất nhiều.

Nghĩ đến ánh mắt nhẹ nhàng của Yến Khâu đêm qua, cậu lại gạt bỏ ý định.

Chỉ cần gửi tin nhắn cho Yến Khâu là được rồi, không cần gọi điện, dù sao có lẽ anh ấy vẫn đang ngủ. Và ngay cả khi nó được mở khóa, đây thực sự có thể chỉ là một vấn đề tầm thường đối với Yến Khâu, người đàn ông đó rất bình tĩnh trước mọi thứ, và lần này anh ấy chắc chắn sẽ không hào hứng như cậu và những người khác.

Vì vậy, Lục Kiều nghiêm túc gửi một tin nhắn: "Em đã trở về nhà, cảm ơn vì đã quan tâm đến tối hôm qua! Thật tuyệt khi có thể mở khóa nhanh như vậy, haha!

Trong trang viên họ Yến, nơi cách Lục Kiều ở 50.000 ánh sáng , Yến Khâu một tay chống trên giường, nhìn chằm chằm vào khoảng không bên cạnh.

Anh nhấc thiết bị liên lạc và định thực hiện cuộc gọi thì bất ngờ nhìn thấy thông báo này .

Yến Khâu: "..."

Anh ta tắt tin nhắn với khuôn mặt lạnh lùng, bấm một dãy số.

Người bên kia nhanh chóng nhấc máy, đó là phụ tá của Yến Khâu.

Anh ta cung kính nói: “Nguyên soái, chào buổi sáng, anh có liên quan gì đến tôi không?”

Giọng điệu của Yến Khâu rất lạnh lùng: “Hiện tại tình huống ở Cơ quan quản lý miền C1 thế nào?”

Phụ tá lập tức nói: “Tôi vừa mới ngủ dậy và nhìn thấy thông tin trên Internet, và tôi đang định liên lạc với nhân viên ở đó. Nguyên soái, anh cũng đã mở khóa chưa? Sẽ rất tuyệt nếu anh mở khóa đó! "

Điện thoại im lặng trong một giây, và sau đó người phụ tá nghe lãnh đạo của mình nói chậm rãi: "Xin hỏi, vi-rút có tự động bị loại bỏ không? Nếu vậy, tại sao nó lại tự động biến mất chỉ trong một đêm lần này? Gọi lại cho tôi ngay sau khi hỏi."

Điện thoại bị cúp, và người phụ tá vẫn đang mặc đồ ngủ khô khốc liếc nhìn thiết bị liên lạc của anh ta trước khi nhận ra điều đó sau đó. Mặc dù hôm qua anh ta có thể nhìn thấy sự thân mật giữa nguyên soái và thanh niên tóc đen lạ mặt. Nhưng không ngờ sau khi mở khoá … nguyên soái có vẻ không cam tâm !

( Lời ngoài lề: Xin lỗi mọi người, mấy ngày qua mình ốm sốt nên không đăng chương mới, nên mọi người thông cảm nha. Hứa sau khi khoẻ sẽ đăng đều nè! )