"Mẹ con vốn dĩ là người mềm yếu, cha cũng sẽ chỉ tìm người yếu mà ức hϊếp, cũng không được tính là người có bản lĩnh thật sự gì, nếu muốn con thà làm ngọc vỡ ngói không lành, Ngô Ái Hồng làm một thì cha cũng có thể làm mười lăm, đừng có bất bình trong lòng rồi chờ Ngô Ái Hồng cho cha mấy đồng tiền thì có thể tống cổ được cha đi.”
Con gái mạnh mẽ cứng rắn như vậy khiến cho hai người vốn muốn đứng dậy dạy dỗ nhưng nhớ đến lúc nãy cô vừa gánh lợn rừng, vừa nện cái bàn, vì vậy mà không dám nói nhiều.
Mọi người càng không nói nhiều thì trong lòng Ngô Mai cũng thoải mái hơn một chút, cô hoàn toàn không có chút tình cảm gì với cái nhà này, mà người này này đối với cô cũng giống như vậy, mục đích duy nhất nuôi cô chính là ép khô tất cả giá trị lợi dụng của cô.
Vì vậy cô căn bản sẽ không thật sự coi bọn họ là gia đình, bọn họ cũng không đáng để cho cô thương.
Theo lời nói mà cô vừa xuyên qua nói thì đó chính là cô không hề giống với tính cách của Ngô Mai, nhưng mà từ trên xuống dưới nhà họ Ngô căn bản không ai phát hiện ra.
Từ khía cạnh phản ứng này cho thấy những người này căn bản không thèm quan tâm cô, ngẫm lại Ngô Mạt Lỵ viết người nhà Ngô Mai trong sách mãi mãi chỉ tồn tại để lấy tiền và chiếm lợi từ cô.
Nhưng cô biết cô vẫn phải gả cho Trần Kiến Hoa, không chỉ bởi vì người nhà họ Ngô đối xử không tốt với cô, mà quan trọng hơn chính là giấy kết hôn của cô và Trần Kiến Hoa đều lo liệu cả rồi, cái giấy kết hôn này đương nhiên là do một tay Ngô Ái Hồng làm, có bà ta ở đó mọi chuyện đều được tính toán không bỏ sót, Ngô Mạt Lỵ thay bà ta lung lạc lòng người, Ngô Mai thay nhà họ Ngô trả nợ nhân tình, cho dù có thiếu một thứ cũng không được.
Đồng thời tuy bây giờ Ngô Mai nghĩ hiện tại người nhà họ Ngô không có phát hiện ra sự khác thường của cô, nhưng cô tuyệt đối không thỏa mãn mình chỉ làm một cô thôn nữ, đến lúc đó dù người nhà họ Ngô không muốn nghi ngờ cũng không được.
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}