Lúc bên ngoài truyền ra tiếng ồn ào, Hạ Dĩ Mạt vô cùng thản nhiên bước ra ngoài, giống như mọi thứ trước mắt đều không liên quan gì đến nàng.
"Đứa con gái hư hỏng, cô có biết mình đang làm gì không? Cô đang tạo phản hả!"
Hạ Chính Phong vừa thấy nàng đã muốn cho nàng một cái tát, nhưng ông lại bị nàng nắm lấy tay.
"Cái gì cũng không hỏi rõ ràng mà chỉ muốn đánh tôi, người có biết người đang làm cái gì không?"
Hạ Dĩ Mạt luôn kiêu ngạo ương ngạnh quen rồi, đã sớm dám hô to gọi nhỏ với hắn, hắn cũng sắp quen rồi, nhưng đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy lời nàng nói có chút đạo lý.
"Cô cướp bạn trai của em gái, cô có thấy hợp lý không?"
Hắn nghĩ lại nhiều lần mới bắt đầu tiếp tục chất vấn, trong con ngươi tràn đầy chán ghét nàng.
"Làm sao người biết Liên Sâm là của Hạ Tâm Nhu, vừa rồi người ngủ với tôi".
"Các người vì sao hết lần này đến lần khác làm khó tôi, rõ ràng tôi mới là con ruột của các người mà".
"Từ nhỏ đến lớn con đã chịu nhiều khổ sở như vậy, nhưng trong mắt các người vĩnh viễn chỉ có một mình Hạ Tâm Nhu. Tôi không phải là con gái ông sao?"
Hạ Dĩ Mạt đầy chua xót nhìn người trước mắt, cả người tràn ngập một vẻ chua xót khác, giống như cà tím bị sương đánh, trong nháy mắt không còn dáng vẻ hăng hái như trước.
Cũng chính vào lúc này, mọi người mới nhìn ra nỗi đau bấy lâu của nàng bị che khuất trong bóng tối.
Nàng vẫn chỉ là một cô gái nhỏ mà thôi.
Từ đầu đến cuối, cũng không có được gì.
Bản thân nàng quyến rũ động lòng người, chỉ cần đứng ở nơi đó là có thể khiến cho tất cả động vật đực chú ý, kể cả là Cận Liên Sâm.
Nàng nhìn bộ dáng đôi mắt ướŧ áŧ của cô gái, trong đầu tràn đầy dáng vẻ phụ nữ dưới thân hắn rêи ɾỉ nũng nịu khóc lớn.
Nàng xúc động rêи ɾỉ dưới thân hắn, vừa khóc vừa để hắn nhẹ nhàng một chút.
Chỉ là vì chút hình ảnh trong tưởng tượng như vậy, côn ŧᏂịŧ của hắn cũng đã cứng rồi.
Hạ Tâm Nhu nhìn cận Liên Sâm, tầm mắt từ đầu đến cuối vẫn dừng trên người Hạ Dĩ Mạt, tay hung hăng nắm chặt thành quyền, móng tay thiếu chút nữa đâm rách lòng bàn tay.
Cận Liên Sâm có lẽ là cơ hội duy nhất của nàng ở lại xã hội thượng lưu, nàng cũng không thể để cho cây đại thụ này chạy mất."Hạ Dĩ Mạt, cô nói bậy cái gì, rõ ràng là cô hạ thuốc, trói anh Liên Sâm rồi cưỡng bức, hơn nữa cũng không phát sinh chuyện thực chất gì".
Tuy rằng cô ta biết Hạ Chính Phong nguyện ý đứng về phía cô ả, nhưng nếu để ông biết Hạ Dĩ Mạt đã ngủ với Tử Liên Sâm, sợ là bất kể như thế nào cũng phải để cho bọn họ kết hôn. Dù sao Hạ Chính Phong cũng là người truyền thống bảo thủ, người phụ nữ kia vẫn là con gái ruột của ông.
"Nếu cô cứ nói chuyện lung tung như vậy, tôi thật sự sẽ tức giận".
Cận Liên Sâm nhìn ánh mắt có chút chua xót của Hạ Tâm Nhu, thản nhiên mở miệng, "Đúng vậy, Bác Hạ, bác đừng nghe Hạ Dĩ Mạt nói bậy, chúng con trong sạch".