Hạ Tâm Nhu nghe Hạ Dĩ Mạt nói như vậy, đôi mắt đều đang trợn tròn, mắt đầy vẻ không dám tin nhìn Cận Liên Sâm, "anh trai, hai người…"
"Các người sẽ không thực sự đã…"
"Tâm Nhu, em tin anh, anh không có tâm tưởng gì về cô ta. Nhưng cô ta đã cởϊ qυầи áo anh ra, anh muốn chỉnh trang lại một chút. Em cứ ra ngoài trước, anh sẽ ra ngoài tìm em sau. Cận Liên Sâm nhìn Hạ Tâm Nhu với ánh mắt chan chứa đầy sự chân thành, tựa như sự thật phảng phất như lời anh đã nói với cô ta vậy.
Mà Hạ Tâm Nhu đầy chân thành gật gật đầu, dáng vẻ hoàn toàn tin cậy anh, "vậy em đi ra ngoài chờ anh, nếu cô ta quá đáng, em sẽ cho bảo vệ tiến vào."
Được rồi.
Hạ Dĩ Mạt cười khẽ một tiếng, Hạ Tâm Nhu thật đúng là vô cùng tinh quái, cô ta cho rằng làm bộ như thỏ trắng vô hại là có thể che giấu tất cả mọi thứ sao?
Cô cũng không tin cô có thể không nhìn ra khi chuyện đã đến mức này, vừa nhìn đã biết cô ta vô cùng lo sợ sẽ mất đi cây đại thụ Tử Liên Sâm này, cho nên cố ý làm bộ hoàn toàn không biết gì cả.
Nếu không, chẳng phải nói thẳng cho mọi người biết rằng cô ta đã bắt gian bọn họ ở trên giường là xong rồi sao?
Cô ta đang sợ là bọn họ có danh nghĩa chính đáng ở cùng một chỗ.
Nguyên bản của mẩu truyện chính có ý là muốn để Hạ Tâm Nhu cuối cùng cũng bước tới nơi này, để cho người mang nữ phụ đi, sau đó thừa dịp cơ hội này làm bộ hoàn toàn không biết gì mà nằm ngủ ở bên cạnh nam chủ, hợp tình hợp lý mà ở một chỗ cùng nam chủ.
Rồi nữ phụ sau đó dây dưa đều không có kết quả, ngược lại còn bị người đàn ông này ghét bỏ mà nhằm vào, sau khi mất đi tất cả thì chết thảm trên đường.
Chậc chậc, vừa nghĩ đến việc cô muốn hoàn thành kịch bản như vậy, da đầu cô liền tê dại.
Dù sao cũng là đi theo cốt truyện, vì sao cô không thể thoải mái xong rồi mới đi?
Dù sao từ lúc cô xuyên thư tiến vào, vừa nhìn thấy người đàn ông ngay đã có hứng thú với anh ngay lần gặp lần đầu tiên, cả người rạo rực chỉ muốn hôn anh.
"Vậy bây giờ cô cũng có thể cho nhân viên bảo vệ vào"
Tử Liên Sâm vội vàng che miệng nói bậy của Hạ Dĩ Mạt, ánh mắt nhìn cô cũng có chút bất đắc dĩ, "Hạ Dĩ Mạt, đủ rồi".
Hạ Dĩ Mạt trực tiếp vặn vẹo eo mình một chút, ánh mắt dịu dàng mở miệng, "anh trai, anh nghĩ là đã đủ rồi sao?"