Edit: Mr.Downer
27.
Ngày đó, hai tiểu thần tiên ngoan ngoãn ngồi song song, nghe cục trưởng Sở Phúc Lộc giảng bài. Tiểu Hành Vân ở phía dưới lén lút kéo bàn tay mũm mĩm như bánh bao của Tiểu Phi Chu, nặn nặn, nhỏ giọng nói: “Thật mềm, tất cả đều là thịt.”
“Người đừng sờ ta, cục trưởng nói ngươi không thể sờ ta.” Tiểu Phi Chu hoang mang hoảng loạn muốn thu tay, lại bị Tiểu Hành Vân giữ thật chặt.
||||| Truyện đề cử: TruyenHD |||||
“Ta thích sờ ngươi.” Tiểu Hành Vân bi bô đùa giỡn lưu manh, “Ngươi còn chống cự, lại chống cự ta còn dám hôn ngươi đấy.”
Nhìn trộm cục trưởng Sở Phúc Lộc cùng cục trưởng Sở Nhân Duyên hôn nhẹ dưới cây hoa đào, Tiểu Hành Vân quả thực phi thường trưởng thành sớm…
Tiểu Phi Chu bị dọa đến bối rối, nhất thời không dám lộn xộn.
“Hai người các ngươi.” Cục trưởng thong thả đi tới, dùng cây mây nhẹ nhàng gõ một cái trên đầu cả hai, nửa trách cứ nửa lo lắng nói, “Không thể đυ.ng vào thân thể của đối phương, nói bao nhiêu lần, vẫn cứ không nghe.”
“Dạ biết, thưa cục trưởng, chúng ta sai rồi.” Tiểu Phi Chu nhân cơ hội rút tay về, quy củ ngồi xong, mắt nhìn thẳng về phía trước.
Cục trưởng thở dài, đem lời nói không biết đã nhắc đi nhắc lại bao nhiêu lần mà càu nhàu: “Các ngươi là song sinh, thần cách một phúc một họa, trái ngược nhau, mỗi lần các ngươi tiếp xúc với đối phương, thần cách sẽ trung hòa lẫn nhau, số lần càng nhiều, thần cách của các ngươi sẽ quay về trước khi hỗn độn sinh ra.”
Tiểu Hành Vân chắp hai tay sau gáy, hoàn toàn dửng dưng như không: “Về thì về, thần cách không còn thì chẳng qua làm người phàm.”
“Chẳng qua làm người phàm? Nói thoải mái ghê nhỉ.” Cục trưởng vô cùng nhức óc, “Người phàm không thoát khỏi sinh tử luân hồi, đời đời chịu đựng cực khổ dày vò…”
“Khổ?” Tiểu Hành Vân kéo khóe miệng, cười xấu xa nói, “Ta chỉ cần có thể ôm hắn, khổ gì cũng không cảm thấy khổ.”
Cục trưởng: …
Trời xanh trên cao, nhãi con này muốn toi rồi.
Tiểu Phi Chu một mặt trầm trọng nhìn tiểu Hành Vân, khuyên nhủ: “Ngươi nghe cục trưởng đi, ta không muốn để ngươi làm người phàm, con người của ta là sao chổi còn chưa tính, ngươi làm phúc thần thật tốt nha, tất cả mọi người dâng hương cho người, cống phẩm cho ngươi nè.”
“Ta không muốn hương, không muốn cống phẩm.” Tiểu Hành Vân ném một cái hôn gió với Tiểu Phi Chu, “Ta chỉ muốn ngươi, sao chổi nhỏ.”
Cục trưởng: …
Ta tựa hồ cần phải học tập câu này một chút.
Tiểu Phi Chu đỏ mặt, lông mi thật dài buông xuống, bác bỏ nói: “Coi như ngươi không muốn những thứ kia, nhưng người phàm đều thích ngươi, đều muốn ngươi, cảm giác này rất tốt đó.”
“Không cần, bọn họ thích ta mắc mớ gì đến ta?” Tiểu Hành Vân thâm tình nhìn Tiểu Phi Chu, tinh nghịch nháy mắt, “Ta chỉ muốn ngươi thích ta là đủ rồi.”
Cục trưởng: …
Ta đứng ở chỗ này, hình như hơi bị thừa.
Bị hai bánh bao nhỏ điên cuồng cho xem ân ái một trận, cục trưởng một mặt tan vỡ, quay người yên lặng đi khỏi.
Thẩm Hành Vân lập tức nắm chặt cơ hội, dùng tư thế sét đánh không kịp bưng tai, nhanh chóng hôn một cái lên mặt Tiểu Phi Chu.
Các tiểu phúc thần và tiểu suy thần đều ngượng ngùng che mắt, sau đó nhìn xem qua kẽ tay.
Tiểu Phi Chu bụm vệt nước miếng trên mặt, sợ hãi giơ tay cáo trạng: “Cục trưởng! Cục trưởng! Thẩm Hành Vân hôn ta!”
Cục trưởng ôn văn nho nhã từ xưa đến nay không thể nhịn được nữa, quay đầu lại, gào lên: “Thẩm! Hành! Vân! Ngươi cút ra ngoài cho ta!”
Một phút sau, Tiểu Hành Vân đứng dưới cây hoa đào ngoài Sở Phúc Lộc, một tay xách một thùng đầy nước, nâng lên ngang vai, đứng thẳng một chân, tư thế giống như hạc tiên tung cánh, thấy Tiểu Phi Chu một mặt áy náy nhìn sang, còn lộ ra một nụ cười an ủi với Tiểu Phi Chu.
Các tiểu phúc thần và tiểu suy thần khác bị làm cho phân tâm không muốn nghe giảng, nhìn Tiểu Hành Vân ngoài cửa sổ mà cười hi hi ha ha, có mấy tiểu thần tiên nghịch ngợm còn trêu chọc Tiểu Phi Chu: “Tướng công của ngươi vì ngươi nên bị phạt ra ngoài đứng rồi kìa!”
“Đó là song sinh!” Tiểu Phi Chu đỏ mặt giải thích, “Song sinh không thể cùng nhau, đừng nói lung tung.”
Các tiểu thần tiên lập tức ai u ai u ồn ào.
Thời gian ở Bồng Lai trôi qua nhanh chóng, chỉ chớp mắt, hai tiểu thần tiên đều đã lớn.
Tuy rằng thần tiên cũng có cơ thể, thế nhưng sau khi tu hành thường dùng các phương pháp điều khiển thân thể, là có thể khống chế thân thể của chính mình trẻ ra, hoặc muốn thêm vài tuổi liền thêm vài tuổi, vô cùng thuận tiện. Thẩm Hành Vân chung quy thích làm cho mình lớn hơn Diệp Phi Chu một chút, Diệp Phi Chu thích dáng vẻ thiếu niên của chính mình lúc mười sáu, mười bảy, còn Thẩm Hành Vân luôn luôn là hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi.
“Nào, gọi Hành Vân ca ca cho ta nghe chút.” Hai cánh tay của Thẩm Hành Vân đặt trên tường, vòng Diệp Phi Chu ở góc tường không cho y đi.
“Không gọi, ngươi mau thả ta ra.” Diệp Phi Chu sốt ruốt, nhưng không dám đυ.ng vào Thẩm Hành Vân, sợ làm tổn hại thần cách của hắn.
Thẩm Hành Vân cười hì hì, da mặt dầy đùa giỡn lưu manh: “Không gọi không thả, có bản lĩnh thì ngươi đẩy ta ra.”
Giằng co một hồi lâu, Diệp Phi Chu vội vàng xuống trần làm nhiệm vụ không thể làm gì khác hơn là không được tự nhiên gọi một tiếng: “Hành Vân ca ca.”
Mặt Thẩm Hành Vân lộ vẻ say mê: “Gọi thật dễ nghe… Ai u, chân đều mềm nhũn, ngươi mỗi ngày đều gọi ta như vậy, cho ta làm Ngọc Hoàng đại đế ta cũng không làm.”
“Đừng nói lung tung.” Diệp Phi Chu cẩn thận nói, “Gọi cũng đã gọi, ngươi tránh xa một chút, đừng đυ.ng ta.”
Thẩm Hành Vân được voi đòi tiên, dựng thẳng một đầu ngón tay, ánh mắt đào hoa đẹp đẽ mê người kia cong lên, ôn nhu cầu khẩn nói: “Ta muốn chạm vào ngươi, chỉ một chút.”
Diệp Phi Chu bất đắc dĩ: “Không được.”
Thẩm Hành Vân kiên nhẫn: “Sờ mặt một tí.”
Diệp Phi Chu quay mặt đi: “Không cho.”
Thẩm Hành Vân kiên trì không ngừng: “Vậy thì sờ tay một xíu.”
Diệp Phi Chu bình tĩnh giấu mu bàn tay về sau, dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói: “Sẽ tổn hại thần cách! Nói mấy trăm lần ngươi cũng không nghe, ngươi là phúc thần, đừng nói người phàm, ngay cả thật nhiều thần tiên đều ước ao ngươi, ngươi đang ở trong phúc cũng không muốn phúc…”
Nói được nửa câu, Thẩm Hành Vân bỗng nhiên đến gần, hôn lên trên má Diệp Phi Chu một cái, chạm nhẹ như chuồn chuồn lướt nước.
Nhìn thấy Diệp Phi Chu mặt đỏ bùng, đang chuẩn bị thao thao bất tuyệt trách cứ trong lòng mình, Thẩm Hành Vân lưu manh nở nụ cười, hoàn toàn dửng dưng: “Dù sao trái phải gì cũng hao tổn thần cách, sờ không bằng hôn, hôn không bằng ngủ, như thế nào, có muốn cùng ta thử xem? Ngủ xong, chúng ta đi đến đại thụ xin một trái tiên quả, nuôi một đôi tiểu suy thần cùng tiểu phúc thần, chờ bọn hắn lớn rồi, thần cách của chúng ta hao tổn cũng gần hết. Đến thời điểm nắm tay nhau hạ phàm làm người, trước khi đi nhớ tới Sở Luân Hồi thông báo một tiếng, để bọn họ nhớ cho chúng ta cùng chung một chỗ, để chúng ta đời đời kiếp kiếp đều có thể gặp nhau…”
Diệp Phi Chu mới đầu thở phì phò trừng mắt nhìn hắn chằm chằm, càng nghe thần sắc càng lúc càng buông lỏng, đôi mắt thanh minh như thủy tinh, nhợt nhạt nhìn Thẩm Hành Vân, qua một hồi lâu, mới nhẹ giọng nói: “Ngươi không muốn thần cách, ta còn muốn đấy, ngươi chớ liên lụy ta.”
“Ngươi nói dối.” Thẩm Hành Vân híp mắt lại, chỉ vào ống tay áo đã che lấp bàn tay, “Lần trước bị thần phù đốt, còn chưa khỏe đúng không?”
Diệp Phi Chu kéo ống tay áo, không được tự nhiên nói tránh đi: “Ta phải hạ phàm, còn có nhiệm vụ.”
Dứt lời, Diệp Phi Chu chột dạ rủ đầu xuống, vội vã chạy đi.
Nếu được lựa chọn, Diệp Phi Chu quả thật không muốn làm suy thần.
Đau đớn trên đầu ngón tay bị đốt vẫn cứ kéo dài, đây là một đối tượng nhiệm vụ do Diệp Phi Chu phụ trách để lại cho y, có lẽ người kia cảm thấy gần đây liên tục gặp vận rủi, không biết mời đạo sĩ từ đâu đến vẽ thần phù, khiến khắp gian nhà đâu đâu cũng có, Diệp Phi Chu không phòng bị nên bị đốt một chút.
Thần phù kỳ thật là một loại bùa chú công kích có uy lực mạnh mẽ, có thể thiêu đốt nguyên thần của thần tiên lẫn yêu ma, chuyên trị các loại ôn thần, suy thần, cùng thần (*), Diệp Phi Chu đã sớm quen, bị bùa chú tổn thương cũng không quan tâm để trong lòng.
(*) Thần nghèo.
Thật sự khiến cho y băn khoăn do dự chính là công việc của mình, tuy rằng từ nhỏ, y đã được giáo dục rằng mệnh cách con người là do trên trời chú định, vinh hoa phú quý hay khốn cùng đau khổ, bắt đầu từ thời khắc đầu thai liền được ghi lại trong sách, không oán trách được thần tiên chưởng quản số mệnh là bọn họ, thế nhưng trơ mắt nhìn người mình phụ trách gặp bất hạnh, vẫn làm cho tâm lý tiểu suy thần vô cùng áy náy.
Cho nên sau khi hoàn thành nhiệm vụ, y vẫn sẽ lưu luyến ở nhân gian đi một vòng, dùng thần lực nho nhỏ để trừng trị một vài kẻ ác, như vậy trong lòng ít nhiều gì cũng sẽ thoải mái hơn một chút…
Ác bá cưỡng đoạt dân nữ không cẩn thận làm cháy rụi phòng tân hôn không sót lại một chút cặn trước đêm kết hôn, nữ nhân bị nhốt trong phòng củi không cánh mà bay…
Cẩu quan cướp đoạt lương thực giúp nạn thiên tai bị té kiệu gãy văng hai cái răng, lại bị đầu lĩnh sơn tặc bắt lên núi dọn phân, mãi cho đến khi người nhà của gã mở kho lúa cứu tế bách tính mới được thả xuống núi…
Cục trưởng Sở Phúc Lộc từng căn dặn Diệp Phi Chu rất nhiều lần đừng quản việc không đâu, nhưng mà Thẩm Hành Vân khác người mỗi lần nghe thấy sự tích vinh quang của Diệp Phi Chu đều sẽ vui vẻ không thôi, đôi mắt phong lưu thâm tình cười đến hơi cong lên, tỏa ra hào quang lăn tăn.
“Cũng là ngươi lợi hại.” Thẩm Hành Vân cười giơ tay, giả vờ xoa đỉnh đầu của Diệp Phi Chu, làm bộ tìm ra manh mối, “Sao chổi nhỏ hành hiệp trượng nghĩa.”
Một cây hoa đào bị gió thổi lung lay, chiếu trên mặt Diệp Phi Chu một tầng sắc hoa hồng, y nhìn Thẩm Hành Vân một hồi lâu, mới ý thức được mình nhìn nụ cười của hắn tới say mê, vội vàng không chút biến sắc thay đổi ánh mắt: “…Không, chỉ là tiện tay.”
“Lại gần đây một chút.” Thẩm Hành Vân muộn tao mỉm cười, ngoắc ngoắc đầu ngón tay với Diệp Phi Chu, “Yên tâm, không động vào ngươi.”
Diệp Phi Chu lo sợ mà đến gần, mắt thấy khuôn mặt của Thẩm Hành Vân dần dần khuếch đại, cách mình càng ngày càng gần, cuối cùng dừng lại tại một vị trí rất gần, cơ hồ có thể mơ hồ cảm giác được nhiệt độ của đối phương, chỉ kém một chút như thế.
Hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái của Thẩm Hành Vân rơi vào bên môi của Diệp Phi Chu, y tham lam hít lấy, tim đập càng lúc càng nhanh, cơ hồ không nhịn được muốn chủ động đem thân thể dựa vào người ở trước mặt thêm một chút.
“Cứ để cho ta như vậy có được không, ta không hôn, yên tâm… Hôn xuống ta sẽ không khống chế được chính mình.” Thẩm Hành Vân liếʍ môi như khô miệng khô lưỡi, hai mắt bình tĩnh, sáng bừng tinh thần nhìn Diệp Phi Chu, ánh mắt của Diệp Phi Chu cũng lóe lên nhìn hắn.
Bốn cánh môi cách nhau mong manh như một trang giấy.