Edit: Mr.Downer
16.
Mười giờ rưỡi tối, Diệp Phi Chu đang nửa nằm ở trên giường, cầm sách ngữ văn xem, bỗng nhiên phía sau rèm cửa sổ chợt truyền đến hai tiếng coong coong giòn giã.
“… Ai vậy?” Diệp Phi Chu bỏ sách xuống, vén chăn ra, rón rén đi tới cửa, he hé rèm cửa sổ thành một cái khe nhỏ để nhìn ra ngoài.
Khuôn mặt của Thẩm Hành Vân xuất hiện giữa cảnh vật đen như mực ở ngoài cửa sổ, hắn phát hiện Diệp Phi Chu đang nhìn thông qua khe nhỏ rèm cửa, liền cong môi lên làm động tác hôn từ xa.
Quả nhiên… Diệp Phi Chu im lặng nở nụ cười, con ngươi nhạt màu trong veo sáng lên.
Cậu mở sửa sổ cho Thẩm Hành Vân đi vào, khẩn trương ra dấu nói nhỏ tiếng: “Nhỏ nhẹ, ba mẹ em ở phòng ngủ sát vách, bảo mẫu ở dưới lầu…”
Thẩm Hành Vân cười gật gù, nhẹ nhàng từ bệ cửa sổ đứng vững vàng trên mặt đất, lập tức không nói hai lời mà ôm lấy Diệp Phi Chu đang rướn cổ nghe ngóng động tĩnh ngoài cửa, nắm lấy cằm của cậu, mạnh mẽ hôn xuống. Diệp Phi Chu vội vàng ôm lấy cổ của hắn để ổn định trọng tâm, mùi nước hoa nam quen thuộc đặc biệt của đối phương bao phủ lấy cậu trong phút chốc. Đó là mùi hương riêng biệt của Thẩm Hành Vân, lãng mạn, tao nhã, xa hoa, kèm theo một tia trêu ghẹo, hơn nữa leo cửa sổ lúc đêm tối còn mang theo một loại cảm giác cấm kỵ… Hô hấp của Diệp Phi Chu lập tức trở nên dồn dập, ngữ văn vừa ôn thuận theo gió mà bay lên chín tầng mây chỉ trong tích tắc.
“Nhớ em.” Thẩm Hành Vân nhẹ giọng nói bên tai của cậu, luồng hơi ấm áp giữa răng môi lượn quanh tai.
“Trễ thế này…” Diệp Phi Chu chưa quen mà kéo áo ngủ của chính mình.
Bởi vì đang ở trong phòng ngủ của mình, hơn nữa còn khóa cửa, cho nên Diệp Phi Chu thoải mái không có mặc quần ngủ, chỉ mặc một cái áo ngủ tay ngắn rộng rãi, miễn cưỡng che khuất gần phân nửa cái mông, đôi chân nhỏ lộ ra bên ngoài bị ánh đèn vàng ấm chiếu lên, trông ôn nhuận dụ người, như thoa một tầng mật.
Đôi mắt của Thẩm Hành Vân quét qua, ánh mắt lưu luyến tại đôi chân kia, thở dài yếu ớt nói: “Không gặp em, nhớ đến khó ở, nhìn thấy em, nghẹn đến khó chịu.”
“Anh đừng nói lung tung.” Diệp Phi Chu lúng túng trèo lên giường, nắm chăn bọc toàn bộ nửa người dưới của mình lại.
Thẩm Hành Vân u oán nói: “Màu xanh da trời, thật đáng yêu, đáng tiếc không thể sờ.”
“…” Diệp Phi Chu xấu hổ đến nỗi muốn nổ tung tại chỗ.
Trước khi thả ngài lưu manh này vào cần phải mặc quần! Thật sự là sai lầm nghiêm trọng!
Thẩm Hành Vân cởi giày đặt ở bên tường, đi chân trần tới bên giường, ngồi xuống bên cạnh Diệp Phi Chu.
Cậu vội vã đổi đề tài: “Em mười một giờ ngủ, anh ở lại với em nửa tiếng thế nào?”
“Không.” Thẩm Hành Vân ôm lấy Diệp Phi Chu, sượt qua cổ cậu, dùng giọng điệu trêu chọc nói: “Anh muốn ngủ với em.”
Diệp Phi Chu lườm hắn một cái, kiên định từ chối: “Em còn vị thành niên.”
Thẩm Hành Vân một mặt vô tội: “Bảo bối, anh nói ngủ, là ý trên mặt chữ…”
Diệp Phi Chu: …
Vậy giọng điệu sắc tình kia của anh là muốn như thế nào!
“Có thể không?” Thẩm Hành Vân ôn nhu hỏi
Dù sao thì cửa phòng ngủ đã khóa, Diệp Phi Chu suy nghĩ, gật đầu: “Anh nhỏ giọng một chút, đừng ra khỏi phòng, muốn đi vệ sinh thì nói cho em biết.”
“Yên tâm.” Thẩm Hành Vân không thành thật đưa tay xoa bóp cái eo nhỏ của cậu.
Diệp Phi Chu mở sách ngữ văn ở trên gối ra: “Em muốn học ngữ văn, ngày mai lên lớp giáo viên muốn kiểm tra một chút.”
Thẩm Hành Vân thu tay về: “Em học đi, anh không quấy rầy.”
Diệp Phi Chu tập trung tinh thần, nhìn một lần cả bài cần học, sau đó úp sách lại chuẩn bị đọc.
Bởi vì trước đó đã học thuộc gần xong rồi, chỉ là đột nhiên bị Thẩm Hành Vân làm gián đoạn, cho nên sau khi nhìn lại một lần, tâm trí liền quay trở về bài học.
“Anh nhìn, em đọc đi, nếu sai anh nói em biết.” Thẩm Hành Vân luôn im lặng ở bên cạnh cầm lấy sách giáo khoa, nghiêm túc nói, “Bắt đầu.”
Trong lòng Diệp Phi Chu cảm thấy ngọt không giải thích được, giống như môn ngữ văn trở nên đáng yêu hơn nhiều, cậu mở miệng đọc.
Khi đọc được một phần tư, Thẩm Hành Vân ngắt lời nói: “Sai rồi, là ‘Tiêu Phong Đích’, không phải ‘Tiêu Đích Phong’.”
Diệp Phi Chu le lưỡi: “Nói sai nói sai.”
Thẩm Hành Vân trầm thấp nở nụ cười, nhanh chóng hôn lên trán của Diệp Phi Chu, nói: “Sai nữa thì sẽ hôn xuống dưới.”
Diệp Phi Chu đỏ mặt, đọc thêm một hồi, lại bị Thẩm Hành Vân ngắt lời: “Là ‘binh nghiệp’, không phải ‘lữ hành’.”
“Ồ đúng, là binh nghiệp…” Diệp Phi Chu gật đầu, chóp mũi không phòng bị lại bị hôn một cái.
Diệp Phi Chu: …
“Tiếp tục.” Thầy giáo lưu manh Thẩm Hành Vân uy nghiêm nói.
Sau đó, Diệp Phi Chu bi thương đọc sai thêm ba chỗ, bị Thẩm Hành Vân hôn xuống môi, cằm và xương quai xanh. Tuy rằng Thẩm Hành Vân một bộ dạng muốn tiếp tục nhưng Diệp Phi Chu đã cố gắng đọc xong hết.
“Chậc, hết cơ hội.” Thẩm Hành Vân đau buồn nhìn ngực của cậu, “Nếu như anh là em, sẽ cố ý đọc sai thêm mấy chỗ.”
Diệp Phi Chu hoàn toàn đồng ý: “Anh nhất định sẽ, vì anh lưu manh.”
“Đọc thêm lần nữa cho chắc nào.” Thẩm Hành Vân lắc lắc sách ngữ văn.
Diệp Phi Chu đoạt lấy sách, ném lên bàn bên cạnh, cảnh giác nói: “Không cần.”
Bởi vì sau khi bị phương pháp giáo dục lưu manh của Thẩm Hành Vân uy hϊếp, mỗi một chỗ sai Diệp Phi Chu đều khắc sâu ấn tượng, nhớ rõ toàn bộ sai làm sao, nguyên văn là gì, bị hôn chỗ nào, căn bản không cần củng cố thêm!
Diệp Phi Chu lấy điện thoại di động từ dưới gối ra, lừa mình dối người nói: “Em chơi mười phút.”
Màn hình điện thoại sáng lên, ảnh nền là một tấm hình tự chụp của Thẩm Hành Vân.
Mặt cậu đỏ lên, không nói lời nào, nhanh chóng tiến vào trò chơi.
Thẩm Hành Vân vô cùng vui vẻ: “Anh thấy rồi, bảo bối.”
Diệp Phi Chu vùi đầu đánh zombie.
Thẩm Hành Vân vòng lấy eo của cậu, khẽ cười nói: “Không sợ ba mẹ nhìn thấy?”
Diệp Phi Chu mỉm cười giảo hoạt: “Nếu như nhìn thấy, em nói cho bọn họ biết đó là minh tinh, dù sao cũng có nhiều minh tinh không dễ nhìn bằng anh.”
Thẩm Hành Vân vui vẻ, bóp chóp mũi của Diệp Phi Chu, lấy điện thoại của hắn ra nói: “Anh cũng sớm đổi thành của em.”
Diệp Phi Chu đến gần xem thử, là một tấm hình chụp một bên mặt của cậu khi cúi đầu ngồi trên bàn học, hiển nhiên là do Thẩm Hành Vân chụp trộm.
“Tấm này không dễ nhìn, đổi đi.” Diệp Phi Chu bĩu môi, hơi ghét bỏ, “Thẩm mỹ của anh làm sao giống như trai thẳng thế…”
“Bởi vì tất cả dáng vẻ của em, anh đều cảm thấy đẹp.” Thẩm Hành Vân đột nhiên tung ra một câu ân ái, mở album trong điện thoại, đưa cho Diệp Phi Chu, “Bên trong đều là ảnh của em, em chọn đi, muốn cho anh đổi tấm nào?”
Diệp Phi Chu lật nhanh xem từng tấm, quả nhiên tất cả bên trong là hình của cậu, có ảnh cậu đăng trên Vòng bạn bè cũng được Thẩm Hành Vân lưu lại, còn có ảnh hắn chụp trộm, còn có …
“Này là ai vậy…” Diệp Phi Chu mở to hai mắt, dùng đầu ngón tay gõ màn hình.
“Không phải ai.” Thẩm Hành Vân nhanh chóng lấy lại điện thoại.
“‘Không phải ai’ là ai?” Diệp Phi Chu có chút không vui, Thẩm Hành Vân giành lại quá nhanh, cậu còn chưa kịp nhìn kỹ, chỉ biết vừa đột ngột xuất hiện trên màn hình khi nãy là một người đàn ông trẻ tuổi, tướng tá tựa hồ rất tuấn tú.”
Thẩm Hành Vân nhấc lông mày, dường như có chút cao hứng, hỏi: “Ghen?”
Diệp Phi Chu thành thật thừa nhận: “Ừm, em ghen.”
“Chính là một minh tinh.” Thẩm Hành Vân mỉm cười.
Diệp Phi Chu hơi tối sầm mặt: “… Không phải là cái cớ em dự định dùng để gạt ba mẹ sao, anh lại dùng trước.”
Thẩm Hành Vân hơi bất đắc dĩ đưa điện thoại di động cho cậu: “Đúng là một minh tinh, tên là Lê Khải An, em có thể tìm thử.”
Diệp Phi Chu bĩu môi: “Chưa từng nghe qua.”
Dứt lời, cậu thật lên mạng tìm, sau khi nhập tên Lê Khải An, cậu tìm ra bức ảnh giống với tấm hình trong album của Thẩm Hành Vân, thật sự là cùng một người. Hình như là một minh tinh nhỏ mới ra mắt không lâu, chỉ diễn qua hai bộ phim thần thượng hạng ba ít người xem, nhưng mà khuôn mặt của người này thật sự rất đẹp. Hơn nữa nghe đâu Lê Khải An gần đây được đạo diễn nổi tiếng Tiền Ninh Khôn lựa chọn, có thể hết sức may mắn được diễn vai nam chính trong một bộ phim của đạo diễn Tiền. Hiện tại nếu tìm tên của Lê Khải An thì đâu đâu cũng có tin này…
Một người vô cùng may mắn… Diệp Phi Chu lắc đầu, đem suy đoán hoang đường trong não văng ra ngoài, lập tức chua xót hỏi: “Ở cùng một thành phố với chúng ta, anh gặp qua người thật rồi?”
“Không có,” Thẩm Hành Vân giơ tay làm dáng đầu hàng, “Tiện tay lưu thôi.”
Diệp Phi Chu ngắm khuôn mặt của Lê Khải An, nói sâu xa: “Ừm, trông thật đẹp mắt, em cũng muốn lưu.”
“Anh sai rồi, không dễ nhìn bằng em.” Thẩm Hành Vân ôm chặt lấy tiểu thiếu gia đang không được bình thường vào trong l*иg ngực của mình, thấy sắc mặt cậu vẫn không dễ nhìn, hắn thuận thế áp đảo người ở trên giường, mạnh mẽ hôn một cái, lại như không hả giận mà khẽ cắn môi cậu, nói từng chữ, “Anh chỉ thích em, quá khứ, hiện tại, tương lai vẫn chỉ thích em, không nên nghi ngờ anh.”
Bạn trai lưu ảnh của ngôi sao, quả thật không phải vấn đề gì, hơn nữa còn nhận sai… Diệp Phi Chu cố gắng dùng lý tính thuyết phục chính mình, cậu ôm một cái gối ôm vào trong ngực, nhỏ giọng nói: “Em biết rồi, ngủ thôi, ngủ ngon.”
“Có anh ở đây em còn ôm gối ôm?” Thẩm Hành Vân cởϊ áσ, lộ ra cơ thể đẹp đẽ, cơ bắp rắn chắc. Hắn lập tức ném cái gối ôm trong l*иg ngực Diệp Phi Chu đi, ôm cậu vào trong lòng mình, kéo tay của cậu đặt lên người hắn, ôn nhu nói: “Cảm thấy tuyệt hơn so với ôm gối ôm không?”
“…” Diệp Phi Chu không nhịn được mà nặn nặn cơ thịt trên cánh tay của Thẩm Hành Vân, rồi lại nặn nặng cánh tay gầy gò của mình, cảm khái từ đáy lòng, “Cứng ngắc.”
“Có chỗ còn cứng hơn đấy.” Thẩm Hành Vân bắt đầu cởϊ qυầи.
Diệp Phi Chu đè tay hắn: “… Anh mặc vào cho em.”
Thẩm Hành Vân nghiêm túc nói: “Mặc quần ngủ không thoải mái.”
Diệp Phi Chu đỏ mặt: “Dù sao anh cũng phải mặc.”
Thẩm Hành Vân: “Người ta tủi thân.”
Diệp Phi Chu: …
Thẩm Hành Vân: “Người ta khó chịu.”
Diệp Phi Chu: …
“Anh cởi đi anh cởi đi.” Diệp Phi Chu thua trận, dùng chăn bọc mình thành con nhộng, cảnh cáo hắn, “Không cho làm chuyện kỳ quái.”
Thẩm Hành Vân đâm đâm tại cái mông của nhộng con, thành thật đặt câu hỏi: “Đối với em tuốt tuốt, có tính là kỳ quái không?” (Tuốt tuốt = quay tay = tɧẩʍ ɖυ. / w)
Diệp Phi Chu không thèm để ý tới có thể bị ba mẹ ở sát vách nghe được hay không, tức giận kêu to: “Rất kỳ quái được không! Không cho như vậy!”
“À.” Thẩm Hành Vân trầm thấp nở nụ cười, một tay ôm chặt nhộng con Diệp Phi Chu vào trong lòng, một tay lướt qua tắt đèn để bàn, ôn nhu nói, “Trêu em thôi, ngủ đi, ngủ ngon.”
Diệp Phi Chu rầm rì co vào trong l*иg ngực của hắn, lập tức vui vẻ ngáy khò khò nhè nhẹ.
“…” Thẩm Hành Vân thích chơi xấu nắm mũi của cậu.
Tiếng khò khò nho nhỏ im bặt đi, Diệp Phi Chu cau mày đẩy tay hắn ra.
“…” Thẩm Hành Vân lại đê tiện lấy tay đưa đến bên môi cậu cọ cọ.
Diệp Phi Chu a ô một cái cắn đầu ngón tay của Thẩm Hành Vân, khuôn mặt nhỏ vô cùng ghét bỏ mà phun ra ngoài, mơ mơ màng màng nói: “Phi…”
Thẩm Hành Vân im lặng nở nụ cười, đáy mắt sáng lên ôn nhu cùng cưng chiều.