Mai Trang Nghị đang định vội vàng đánh xe đi, Lư Kiều Nguyệt mở miệng gọi hắn lại. Lúc này mặt mũi nàng tràn đầy xoắn xuýt, nàng đi ra ngoài một chuyến không dễ, không biết lần sau gặp lại tiểu cữu cữu là lúc nào. Nhưng lúc này mẹ nàng ở chỗ này, bên cạnh còn có một người xa lạ, nàng không tiện mở miệng hỏi.
“Sao vậy, Nguyệt Nhi?”
Mai Trang Nghị cười nhìn cháu ngoại nữ hôm nay càng ngày càng xinh đẹp, cơ hồ chỉ là nháy mắt, cháu ngoại nữ đã trưởng thành. Mà hắn những năm qua, người trưởng thành sẽ có phiền não như vậy, không thể quay trở lại lúc trước được.
Kỳ thật Mai Trang Nghị sao lại không biết tỷ hắn muốn nói lại thôi, hắn chỉ là vô ý thức lảng tránh mà thôi. Đại tỷ bảo vệ tâm tư của hắn, hắn hiểu. Cho nên bà không đề cập tới, hắn sẽ giả bộ như không biết, cũng như vừa rồi trong nhà huyên náo kia, hắn không phải không biết, chỉ là giả bộ không biết thôi, đều là người một nhà, một khi tầng kia giấy chọc phá, sẽ không trở về lúc trước được nữa.
“Tiểu cữu cữu, Nguyệt Nhi rất lâu không gặp người rồi, muốn cùng một chỗ nói chuyện.” Lư Kiều Nguyệt giống như là có chút phàn nàn thì thào.
Mai Trang Nghị giơ tay vuốt tóc của nàng, giống như khi còn bé, “Làm sao, muốn tiểu cữu cữu mang cháu đi ra ngoài chơi hả? Đợi cậu rảnh rỗi, sẽ tới nhà đón cháu đi.”
“Thật sự?” Lư Kiều Nguyệt lập tức ngẩng đầu lên, hai mắt sáng quắc.
Mai Trang Nghị bật cười gật đầu, vốn là tùy ý nói một câu, lúc này lại bắt đầu suy nghĩ xem lúc nào rảnh rỗi, để đón cháu ngoại đi chơi.
“Thật sự.”
Đồng thời trong lòng lại nghĩ có phải đại tỷ ngày thường quản Nguyệt Nhi chặt quá không, không khỏi phàn nàn Mai thị: “Đại tỷ, thường ngày đừng có giam Nguyệt Nhi, nó không còn nhỏ, cũng không phải là trẻ con.”
Mai thị liếc qua thần sắc con gái, nghĩ thầm chẳng lẽ ngày thường mình thật sự giam Nguyệt Nhi kĩ quá? Trong tay lại vỗ bả vai Mai Trang Nghị một cái, “Xú tiểu tử, người còn tới chỉ ta dạy dỗ con gái sao! Còn không mau đi đi, trời sắp tối rồi.”
Mai Trang Nghị cười một tiếng, quay đầu xe đi.
Xe la rất nhanh chạy khỏi Đại Khê thôn, Hàn Tiến tiếc nuối quay đầu nhìn một cái.
Vắt óc tìm mưu kế để hảo hữu chở hắn đoạn đường, tới nhà hảo hữu chắc sẽ tới lúc về, hắn liền hiểu ra. Về sau, quả nhiên lại gặp được nàng.
Biết nàng là từ trong miệng hảo hữu nói.
Hàn Tiến đã sớm biết Mai Trang Nghị có một cháu ngoại nữ xinh đẹp đáng yêu, chỉ là một mực không để ở trong lòng. Hoa mầu là người ta tốt, hài tử là nhà mình tốt, đạo lý này hắn hiểu. Hắn vẫn cho là cháu ngoại nữ đáng yêu nhu thuận lại xinh đẹp trong miệng hảo hữu kia là một tiểu nha đầu, thẳng đến một lần ngoài ý muốn gặp đại tỷ hảo hữu mang theo con gái đi trên trấn mua đồ.
Hàn Tiến biết Mai thị là đại tỷ Mai Trang Nghị.
Thanh danh của mình không tốt, vì không muốn liên lụy hảo hữu, cho nên Hàn Tiến cực ít xuất hiện trước mặt người Mai gia. Nhưng Mai gia có người nào, Hàn Tiến đều biết.
Dung như hoa, mạo như nguyệt, Hàn Tiến chỉ là một người đàn ông nông thôn nhận biết được mấy chữ, cho nên không biết hình dung, hắn chỉ biết là thiếu nữ kia, khác với thiếu nữ mà mình đã nhìn thấy.
Không tự giác nhìn ngây người, sau đó không tự chủ được vô ý thức chú ý nàng.
Biết rõ nàng gọi là Lư Kiều Nguyệt, là con gái một Nhị phòng Lư gia, từ nhỏ được người nhà yêu thương, biết rõ nàng dịu dàng đơn thuần, cho tới bây giờ đều đại môn không ra, nhị môn không bước.
Muốn gặp nàng một lần mà thật khó, lâu như vậy đến nay, Hàn Tiến tìm rất nhiều cơ hội, cũng chỉ gặp được Lư Kiều Nguyệt hai lần. Nhưng mỗi lần nhìn thấy nàng, Hàn Tiến có thể nghe được thanh âm trái tim đang nhảy trong l*иg ngực mình.
Hắn muốn, đại khái là hắn nhìn trúng người thiếu nữ này rồi, hắn muốn cưới nàng về làm vợ.