Tiên Sinh Đừng Giận Mà

Chương 17: Nguyện cả đời bên em

Paimon: "Nà ní, cậu có thấy không. Lúc nãy Zhongli tiên sinh vậy mà lại có thể tiến vào bí cảnh trong khi chúng ta làm cách nào cũng bị đá văng ra ngoài!"

Traveller "Cái bí cảnh này đúng là kì thị nhau hay gì rồi!"

Bí cảnh nghĩ thầm. Tên đó đáng sợ như vậy. Không cho hắn vào tìm vợ ngộ nhỡ hắn nổi điên lên phá hủy mọi thứ thì ta biết sống sao !?

Zhongli và Childe cùng lúc kích hoạt kỹ năng nộ, tất cả ma vật trong căn phòng đều bị tiêu diệt không còn sót lại một chút dấu vết.

Sau đó ngài đỡ công tử dậy, phủi sạch cát bụi bám trên người cậu.

"Có bị thương ở đâu không?"

Childe cố gắng lấy lại bình tĩnh, não dùng hết công suất, lắp bắp đáp lại.

"Em... Em..."

Zhongli hừ lạnh.

"Còn không mau nói."

Zhongli lấy từ trong túi ra khăn giấy lau sạch bụi đất và mồ hôi trên gương mặt bảo bối. Dù rằng đang cực kì tức giận, nhưng tay lại vô cùng ôn nhu cẩn thận.

Childe nghiến răng, sợ thật sự sẽ bị đánh chết, miệng dán chặt không dám mở ra.

"Em chắc đã biết hậu quả của việc giấu diếm ta."

"Đều.. đều.. là vết thương ngoài da ạ... Khi nãy, có bị hai mũi tên quẹt qua nên xước nhẹ... có hơi.. chảy máu một chút... bôi thuốc xong chưa đến hai ngày thì một vết sẹo cũng không còn đâu. Ngài đừng tức giận nha... "

Zhongli cẩn thận kiểm tra thương thế trên người cậu, ngoài hai vết xước không quá nặng thì còn lại cũng không đến nỗi quá bầm dập. Nhưng vẫn là xót.

"Qua bậc thềm bên này ngồi đi, ta bôi thuốc cho em. Chúng ta nghỉ ngơi một chút. Đợi thể lực của em hồi phục rồi cùng nhau chinh phục bí cảnh thoát ra ngoài."

Nói xong, tiên sinh cũng không nỡ để cậu tự đi nên đành vòng tay ôm cậu tới tận nơi rồi mới nhẹ nhàng đặt người xuống. Sau đó lấy từ túi trang bị ra thuốc cùng dụng cụ y tế bôi lên các vết thương cho cậu.

"Lấy đồ ăn ta gói lúc sáng ra đi, chúng ta ăn trưa đã rồi mới có sức đi tiếp được."

"Vâng."

Childe cảm thấy vô cùng cảm động. Tiên sinh vì lo lắng cho mình mà vừa lo công việc xong đã phải chạy một mạch đến đây cứu mình. May mà lúc đó ngài đến kịp, nếu không may thì bị thương nặng, xui thì chắc... không về được nữa rồi.

Ăn uống xong xuôi, nghỉ ngơi khoảng tầm một canh giờ.

Sau đó, hai người cùng nhau sánh vai mở cánh cửa dẫn đến căn phòng tiếp theo.

"Em đi sát sau lưng ta. Nhớ không được đứng quá xa nếu không sẽ vượt khỏi tầm bảo vệ của khiên chắn. Ưu tiên dùng cung, ta không muốn em lấy kiếm ra giao chiến ở phạm vi gần đâu. Sẽ bị thương đó biết chưa hả."

Childe bĩu môi.

"Nhưng sát thương của kiếm mạnh hơn..."

Zhongli trừng cậu cảnh cáo.

"Không nghe hiểu?"

"Dạ nghe. Đã hiểu ạ." Childe vội đáp lại.

Quả thật tiên sinh và công tử là một sự kết hợp hoàn hảo. Một người tấn công chủ lực một người phòng thủ tuyệt đối. Việc chinh phục bí cảnh đã không còn quá khó khăn nữa. Nói thẳng ra thì là vô cùng dễ dàng.

Ánh sáng xanh lờ mờ phát ra từ cánh cửa đằng xa.

Cửa thoát ra kia rồi!

Cuối cùng cũng kết thúc rồi, Childe vui vẻ tung tăng chạy đến cánh cửa.

Nhưng mà... 30 chưa phải là Tết.

Đi được nửa đường thì bị tiên sinh xách cổ áo nhấc lên vác tới góc tường.

Childe hốt hoảng "Ngài làm gì vậy?!!?"

"Thoát quần tới đầu gối, hai tay giữ mép áo lên cao tới thắt lưng."

Childe như không tin vào lỗ tai của mình vừa nghe thấy gì, hoảng loạn quay đầu lại.

"Ngài nói gì cơ? Tại sao?"

Zhongli cười như không cười, tay siết nhẹ lấy cằm cậu đối diện với mình, ánh mắt vô cùng nghiêm túc.

"Không nghe lời thì ăn đòn."

Childe "Nhưng mà... nhưng..."

"Ý kiến?"

"Không... không về nhà rồi hẵng đánh được sao ạ? Lỡ như có người đến... đánh xong rồi làm sao đi về nổi nữa...."

Zhongli đáp lại một câu đánh gãy suy nghĩ của cậu.

"Thứ nhất, bí cảnh hiện giờ chỉ có ta và em vào được. Điều này hai ta đều biết. Thứ hai, đi không nổi cũng không sao, vì ta bằng lòng ôm em về. Rất đơn giản không phải sao."

Childe một mặt rất ngượng ngùng, chưa bao giờ cậu thoát y bên ngoài thế này cả. Một mặt thì vô cùng lo lắng cho cái mông của mình. Đột nhiên, tiếng vυ't quật trong không khí khiến công tử co rúm lại, sợ sệt quay đầu nhìn, trên tay tiên sinh bây giờ có một nhánh cây thẳng dài, bề mặt nhẵn to gần bằng ngón tay út.

"Wtf?!!! Ngài chuẩn bị sẵn roi hồi nào vậy!!? Chỉ là nhánh cây thôi mà. Sẽ không đau lắm đâu, không đau lắm đâu..." Childe cắn chặt răng, âm thầm cầu nguyện.

Cho đến khi nhánh cây xé gió tiếp xúc thân mật với hai phiến mông trắng nõn, Childe lập tức giật nảy mình đến suýt nữa nhảy cẫng lên. Cơn đau không đến ngay lập tức, mà sau đó vài giây vết roi mới từ từ nóng rát nhức nhối lên, cảm giác đau đớn chầm chậm lan đến đại não kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến hai chân run rẩy, tay Childe siết thành nắm đấm.

Lấy hết dúng khí, công tử quay đầu lại nắm lấy tay tiên sinh, nhỏ giọng cầu xin.

"Ngài ơi... đừng đánh mà."

Zhongli nắm lấy tay cậu duỗi ra, quật một roi lên tay mà không hề báo trước khiến Childe ăn đau, nhanh chóng rụt tay về. Đồ nham thần không biết thương hoa tiếc ngọc!

Sau đó năm giây Zhongli mới thong thả quất xuống hai roi ngay đỉnh mông, phía dưới vệt roi cũ một chút.

"Ưʍ... A.."

Zhongli đánh rất chậm, chủ yếu là để công tử có thời gian gặm nhấm từng roi một, để cậu cảm nhận từng lằn roi một cách sâu sắc nhất.

Âm thanh đau đớn nghẹn trong cổ họng, dù đã qua hơn mười roi nhưng Childe thà rằng cắn môi cũng không muốn lớn tiếng kêu rên ở chỗ này.

"Không được cắn môi nữa. Môi bị em cắn rách rồi."

Lại thêm hai roi nữa tàn nhẫn quất xuống. Hai phiến mông trắng nõn bây giờ đã dần hiện lên những vệt đỏ chói mắt thẳng hàng. Zhongli nãy giờ thực ra đã cố gắng khống chế lực đạo không đánh quá nặng.

Rất tiếc, công tử nào có tâm tình suy nghĩ nhiều, vẫn cố tỏ vẻ ngoan cường chống đối. Cậu cảm thấy rất oan ức! Rõ là chỉ đi chơi một chút thôi, bình thường đi làm nhiệm vụ vết thương lớn nhỏ đầy mình. Hôm nay chỉ như đi cưỡi ngựa xem hoa thôi, mấy cái này đã lã gì so với trước kia đâu? Sao ngài lại phạt em chứ?!

Thấy bảo bối vẫn ngoan cố cắn chặt môi không phát ra tiếng, Zhongli thời dài một hơi. Này là ưa nặng không ưa nhẹ? Đánh đau rồi mới chịu cầu xin đúng không?

Nghĩ xong liền quất xuống ba roi với lực đạo tăng thêm vài phần, một roi rơi xuống ngay phần giao nhau giữa mông và đùi. Phần da non mềm nhạy cảm không chịu được kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá lớn như vậy. Childe không còn kiềm nén nổi nổi, hét lên một tiếng thất thanh.

"Ngài.. Ức..Đánh em đau hức..."

Công tử một lần nữa quay người nắm lấy bàn tay hung dữ đang chuẩn bị vụt roi xuống của tiên sinh, dùng đôi mắt phẫn uất nhìn ngài. Khóe mắt ửng đỏ, nước mắt ướt đẫm nhưng vẫn không muốn khóc ra.

"Ta đánh oan em sao?"

"Bị thương một chút thì có sao chứ. Trước đây nguy hiểm hơn nhiều em còn không sợ chút nào!" Childe hét lên một tiếng đầy giận dữ, không biết sợ trừng người nam nhân trước mặt.

Zhongli ôm ngang lấy eo cậu sát vào người mình. Sau đó, roi lại tàn nhẫn vụt xuống không ngừng.

"Oa a a... Ngài quá đáng. Buông em ra!"

Childe cố gắng vùng vẫy hòng tránh thoát nhưng nam nhân sức lực quá lớn. Mọi cố gắng căn bản đều vô dụng. Roi đánh không nặng nhưng lại nhanh, đau đớn tích tụ. Childe không chịu nổi nữa, nước mắt cứ vậy rơi lã chã.

"Em đau quá! Xin ngài đừng đánh nữa mà!"

Bàn tay run rẩy nắm chặt lấy áo nam nhân, cậu phẫn nộ cắn mạnh lên bả vai ngài. Nhưng đổi lại vẫn là một loạt roi vô tình quất xuống.

Sau gần ba mươi roi, mông cũng sưng lên một mảng lớn, người cũng không còn đứng vững nữa. Childe rốt cuộc cũng chịu không nổi nữa, nức nở khóc nấc lên.

Chân bỗng nhiên đau nhói, mềm nhũn không còn sức lực, Childe liền ngã khụy xuống. Zhongli giật mình, nhanh chóng đỡ lấy cậu.

"Bảo bối sao vậy? Chân bị thương rồi?"

Lúc này, bao nhiêu uất ức đều tuôn ra hết cả, Childe ôm chân đau, rấm rứt mở miệng khóc lóc không ngừng, tay thì liên tục đấm vào ngực tên nam nhân bạo lực trút giận.

"Ngài đồ đáng ghét!"

Zhongli ôm cậu vào ngực, vỗ nhẹ lưng dỗ dành.

"Đừng khóc. Ta không đánh nữa."

Childe chôn đầu vào ngực nam nhân, bao nhiêu nước mắt lấm lem đều chùi hết lên áo ngài. Đồ độc ác, đánh em đau như vậy!

"Ngài không thương em nữa! Suốt ngày đòi đánh đòn em thôi hức.. Oa a a mông đau quá. Chân cũng đau hức... ư..."

Thật kỳ lạ, trước khi gặp Zhongli, mấy cái đau đớn này đối với Childe chỉ như muỗi cắn thôi. Vậy mà bây giờ có thật sự đau hay không cũng mặc kệ, đều sẽ gào khóc lên làm nũng với tiên sinh hết. Nước mắt cũng không còn quý như xưa nữa. Giờ mà không khóc thì chỉ có cậu thiệt thôi!

Zhongli ôn nhu lau đi nước mắt lấm lem trên gương mặt bảo bối. Sau đó, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cậu, ậm ừ một lúc lâu mới lên tiếng.

"Có lẽ ta là một tên nam nhân khô khan không biết nói mấy lời đường mật. Ta cũng không biết phải làm thế nào mới có thể khiến em cảm nhận được tình cảm của ta. Nếu hỏi cảm xúc của ta dành cho em là gì. Ta chỉ có thể nói với em, từ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. Khi ta nhìn vào đôi mắt em, ta đã tự hỏi rằng không biết ta có thể giúp đôi mắt xinh đẹp này thoát khỏi những u tối phiền muộn, liệu rằng ta có thể giúp đôi mắt ấy luôn sáng lấp lánh trong hạnh phúc hay không. Không biết tự khi nào, trái tim ta cứ mỗi khi thấy em liền loạn nhịp, rồi lại dần bình ổn.

Zhongli dừng một chút, nhìn sâu vào đôi mắt cậu, chân thành nở một nụ cười dịu dàng.

"Người ta nói, khi thích một ai đó, trái tim sẽ rộn ràng khi gặp người đó. Nhưng khi yêu, ở bên cạnh người mình thương sẽ luôn cảm thấy ấm áp và bình yên. Em thấy có đúng không? Ta yêu em. Chỉ cần thấy được nụ cười rạng rỡ trên gương mặt em, lòng ta cũng liền cảm thấy vui lây. Ajax, em cảm thấy như vậy đã đủ chứng minh tình yêu của ta dành cho em rồi chứ.

Đôi mắt Childe bỗng rưng rưng, sau khi nghe những lời này, nước mắt chưa dứt hẳn lại ồ ạt tuôn ra. Cậu bật khóc.

"Cả đời này của ta đã định ở bên em rồi. Ta sẽ không bao giờ buông tay em ra đâu. Dù em có chê ta phiền phức thì ta cũng sẽ bám dính lấy em thôi. Nên là xin em. Đừng bao giờ rời bỏ ta được không?

Childe choàng tay ôm lấy cổ tiên sinh, nghẹn ngào đáp lại.

"Vâng"

"Ta không muốn thấy em bị thương. Trái tim của ta sẽ đau."

"Vâng."

Zhongli vân ve mái tóc của cậu, hơi thở nặng nề ghé bên tai Childe, thấp giọng bày tỏ.

"Em biết không, ta yêu nhất dáng vẻ em mỗi ngày đều vui vẻ đến tìm ta, bám dính lấy ta với đôi mắt lấp lánh cùng nụ cười rạng rỡ. Em đã thành công giam giữ trai tim cằn cỗi của người nam nhân 6000 tuổi này rồi. Vậy nên, Ajax, em nhất định phải chịu trách nhiệm với ta.

"Vâng."

Childe cứ vậy khóc không ngừng như một đứa trẻ. Zhongli sau khi nói ra tiếng lòng, thấy cậu như vậy không hiểu sao cũng cảm thấy rung động mà lặng lẽ rơi nước mắt theo. Đôi tay cứng cáp một lần nữa siết chặt hơn, ôm lấy Childe như muốn khảm luôn thân thể cậu vào mình. Du͙© vọиɠ chiếm hữu của người nam nhân khiến trái tim ngài lấp đầy bởi những xúc cảm hỗn loạn, lúc nào cũng cảm thấy thời gian ở bên cạnh công tử vẫn chưa đủ.

"Em yêu ngài. Morax tiên sinh."

Câu trả lời vô cùng kiên định, như có ý vỗ về trái tim bất an của Zhongli.

"Em sẽ luôn ở bên cạnh ngài."

.

.

.

.

Không biết qua bao lâu, đến khi hai người nam nhân sắp hít thở không thông vì thiếu khí. Hộp thư đồng thời vang lên tiếng thông báo cắt đứt màn ân ái không dành cho cẩu độc thân xem này

"Gì vậy chứ?" Childe bĩu môi, thật mất hứng mà.

"Là Nhà lữ hành với Paimon lo lắng nên gửi tin nhắn hỏi tình hình trong này. Ta đã báo với họ yên tâm rồi."

Nói rồi, Zhongli xốc người bế lên. Ngài sải bước nhẹ nhàng ôm Childe ra khỏi bí cảnh. Lúc ra cửa thì có gật đầu chào mọi người một cái rồi nhanh chóng về nhà.

__________________________________

P/s: thật ra real name của công tử là Ajax cer mà do mình quen gọi Childe vs Tartaglia 🤦

♀️

Chap này ngọt ngào quá éc mà dài xỉu viết muốn mòn tay („ಡ ω ಡ„)

Minna nhớ vote và cmt ủng hộ mình nha (๑˃ᴗ˂) ﻭ~

Không reup pls.