Tiên Sinh Đừng Giận Mà

Chương 13: Mâu thuẫn

Sau hai ngày vận động kịch liệt, Childe liền nằm trên giường một tuần với cái eo đau nhức...

"Khi nào thì ngài cởi xích cho em?"

"Để xem khi nào em thành thật nhận lỗi và ngoan ngoãn đến thỉnh phạt."

Childe phẫn nộ, cậu vốn là một thanh niên tràn đầy năng lượng tuổi trẻ, luôn hừng hực ý chí chiến đấu. Ngày ngày đều muốn bay nhảy đi tiếp chiến những kẻ mạnh để nâng cao thực lực. Vậy mà lại bị bí bách ở đây không cho ra ngoài. Là cái đạo lý gì chứ?

Childe đẩy mạnh người nọ ra, tránh khỏi vòng tay đang ôm lấy cậu. Tức giận đứng dậy hét lớn.

"Không! Ngài không có quyền gì nhốt em cả! Em muốn đi đâu làm gì là quyền tự do của em. Ngài dựa vào cái gì mà trói em lại chứ!"

Zhongli ánh mắt chợt lạnh đi, nhìn người đang tức giận xù lông trước mặt. Không lẽ em ấy muốn làm phản?

"Em đừng chọc giận tôi. Em sẽ phải hối hận đấy."

Childe cười lạnh, không hề cảm nhận được sự đe dọa trong lời nói của người nọ.

"Ngài không muốn cởi xích? Được thôi. Em tự làm!"

Nói rồi một cây kiếm bằng nước xuất hiện trên tay cậu. Childe mạnh mẽ chém xuống sợi xích đang trói buộc lấy cổ chân mình. Tuy nhiên, cậu không biết rằng sợi dây xích này đã được nham thần dùng sức mạnh của mình gia cố qua. Vì vậy, không những không chặt đứt được sợi xích mà ngược lại còn suýt làm bản thân bị thương. May mà Zhongli đã nhanh tay lẹ mắt kịp thời tạo ra một lá chắn bảo vệ thân thể cậu.

"EM ĐỪNG CHỌC ĐIÊN TÔI!"

Childe sợ hãi nhìn người nam nhân trước mặt đang vô cùng giận dữ, tay bóp mạnh lấy cằm cậu, gằn từng chữ.

"QUỲ XUỐNG."

Tuy sợ hãi nhưng vẫn kiên quyết phóng lao thì phải theo lao tới cùng. Mọi chuyện cũng đã đi quá xa khỏi tầm kiểm soát của công tử. Lòng tự tôn và sự ngang bướng đã triệt để khiến tia lý trí cuối cùng chém đứt. Lá gan không biết từ khi nào không biết sợ, lớn tiếng quát lại.

"DỰA VÀO ĐÂU BẮT EM QUỲ? NGÀI CÓ GIỎI THÌ ĐÁNH CHẾT EM LUÔN ĐI!"

Nhưng công tử ngàn vạn lần cũng không ngờ, ngài ấy vậy mà lại. Buông tay. Ánh mắt thất vọng đối diện với cậu. Sau đó, cảm nhận được sợi dây xích cũng từ lúc nào mà đã được mở ra.

Childe sửng sốt. Không thể tin được chuyện gì đang diễn ra trước mắt? Cảm giác bất an. Đầu vang lên tiếng chuông báo hiệu có gì đó không đúng lắm.

"Em đi đi. Em muốn rời xa khỏi tôi thì nhanh đi. Đi trước khi tôi hối hận rồi thật sự gϊếŧ chết em."

Childe bàng hoàng, đại não hoàn toàn trống rỗng không còn suy nghĩ được gì. Sau đó, theo bản năng trốn tránh nguy hiểm mà chạy khỏi nhà.

Đến lúc bình tĩnh lại, Childe thấy mình đang ngồi thẫn thờ gần cảng Liyue, ánh mắt hướng theo những chiếc đèn hoa đăng lấp lánh trôi nổi trên sông.

Nhà Lữ hành "Childe? Lâu rồi mới gặp! Quyết chiến vài hiệp với tôi không?"

Childe "..."

Nhà Lữ hành "Sao hôm nay trông anh buồn quá vậy? Mọi ngày thấy tôi là giơ cung giơ kiếm đánh nhau liền mà?"

Childe "..."

Nhà Lữ hành "Tôi có quà cho anh nè. Thức ăn nóng hổi vừa mua ở Vạn Dân Đường đó."

Childe: "Cảm ơn." đưa tay nhận lấy gói thức ăn.

Cầm gói thức ăn mà tim bỗng nhiên nhói lên! Mùi hương quen thuộc này. Cậu còn nhớ lần đầu tiên gặp mặt, Zhongli tiên sinh đã dắt cậu tới Vạn Dân Đường, còn tặng cho cậu một đôi đũa rất đẹp, thậm chí còn tận tâm chỉ cậu cách dùng đũa nữa. Từ đó, cậu liền trở thành khách quen rất thường hay ghé đến, hình như tuần nào Zhongli tiên sinh nhà mình cũng ghé đến đây ít nhất hai lần để mua mấy món mình thích ăn về nhà thì phải....

Người ta nói rằng, một cú đập cánh nhỏ của con bướm ở Brazil có thể gây ra một cơn lốc xoáy ở Texas. Giây phút ánh mắt hai người tưởng chừng như xa lạ, đồng thời cùng hướng về nhau. Đôi mắt ảm đạm của công tử bỗng dưng khác hẳn mọi ngày, dần lóe lên một tia sáng. Cái chớp mắt khe khẽ từ người nam nhân đó đã chạm đến trái tim của Childe, tạo nên một cơn địa chấn dữ dội. Trái tim như hẫng một nhịp. Giây phút đó, Childe nghĩ, cậu muốn ở bên người đàn ông này.

Childe hối hận rồi. Hối hận vì một phút mất bình tĩnh liền không kiểm soát được mà nói ra mấy lời gây tổn thương ngài. Hối hận vì mấy hành vi ngu ngốc lúc nóng giận. Hối hận vì đã chạy khỏi nhà. Chính là, thật sự, thật sự rất hối hận.

Nước mắt cứ vậy đột nhiên không ngừng chảy ra, lăn dài trên gương mặt. Đau. Trái tim cứ nhói lên không ngừng.

Không được. Em không thể sống thiếu ngài được. Tiên sinh.

Childe gấp rút chạy về nhà, cậu đã rời đi được nửa ngày rồi.

Mở cửa ra, Childe nhìn thấy người nam nhân vẫn đang bất động ngồi yên trên giường, ánh mắt mệt mỏi tột độ, dường như đã chịu quá nhiều đả kích.

"Tiên sinh. Em về rồi..tiên sinh."

Childe chạy đến ôm lấy ngài, khóc nức nở. Nước mắt khiến gương mặt thanh tú nhợt nhạt của cậu càng thêm phần đau đớn và buồn bã.

Zhongli thoáng giật mình, dường như không tin được Childe vậy mà lại quay về. Sao em ấy lại khóc rồi?

"Ta tưởng giây phút em chạy ra khỏi cửa nghĩa là sẽ không quay về nữa."

Tiên sinh ôm chặt lấy cậu, Childe vậy mà cảm nhận được đôi vai mình ẩm ướt. Tiên sinh khóc ư? Ngài ấy mà lại rơi nước mắt ư?

"Em xin lỗi tiên sinh. Em thật sự sai rồi!"

Hai người đã ôm lấy nhau rất lâu.

"Em biết lỗi rồi. Tối mai, em nhất định sẽ đến thỉnh phạt. Ngài đừng tức giận."

"Tiên sinh đói rồi đúng không? Em có mang theo đồ ăn về."

Sau đó, hai người lặng lẽ dùng bữa. Trái tim nặng nề cuối cùng cũng được buông xuống.

"Sao em lại quay về? Em không sợ tôi đem em làm hỏng sao?"

Childe như không có quan hệ gì với cái người khóc lóc thảm thiết khi nãy, cười rạng rỡ trong vòng tay người nam nhân của mình. Giờ đây, công tử chỉ cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

"Em yêu ngài. Em không thể sống thiếu ngài được. Em biết tiên sinh cũng yêu em. Nên ngài sẽ không thương tổn em đâu."

Zhongli thoáng nở nụ cười, ôn nhu nâng bàn tay cậu nhẹ nhàng hôn lên.

"Ta yêu em."

Childe cười rạng rỡ, vui vẻ gắp thức ăn cho vào miệng.

"Lúc nãy em bảo ngày mai tự đến tìm phạt đúng không?"

Childe thoáng sững người, lục lại trong kí ức hỗn loạn của mình.

"Vâng....ạ."

Zhongli mân mê mái tóc người nọ, khẽ nhéo gương mặt cậu trêu trọc.

"Để xem mai nên xử lý cậu bé hư hỏng như thế nào."

Childe khóc không ra nước mắt, thầm cầu nguyện cho bản thân ngày mai đừng quá thảm!

___________________________________

Nhớ vote với cmt cho tui nhenn minna (๑˃ᴗ˂) ﻭ~

Dự là chap sau anh pé không còn mung để ngồi rầu o(╥﹏╥)o

Không reup pls.

Khó chịu quá! Thà tiên sinh cứ đánh mình luôn cho rồi. Lớn vầy rồi mà còn phạt như con nít thế này, còn bắt úp mặt vào tường hối lỗi nữa chứ. Đã vậy, ngại nhất là... trên người chỉ có mỗi một cái áo sơ mi trắng cỡ lớn, đến qυầи ɭóŧ cũng không cho mặc, mà ngài còn bắt phải xắn áo lên đến thắt lưng nữa chứ. Đúng là biếи ŧɦái hết chỗ nói mà!

Bạn nhỏ hư hỏng thì cần bị tét mung ( ̄∀ ̄)

Phạt bằng gì cho dừa tội đây mn? Nên quánh sương sương hay cho nằm một tuần luôn đêi =)))