Tiên Sinh Đừng Giận Mà

Chương 8: Tiên sinh em sai rồi

Sau hơn nửa tháng hết ăn lại nằm, các vết thương của Childe cũng dần khỏi hẳn. Giờ đây, cậu đã có thể tung tăng bay nhảy như bình thường. Nhưng mà hết bệnh cũng đồng nghĩa với việc, cũng đến lúc phải đi thỉnh tội rồi....Từ hôm cậu tỉnh lại tới giờ, ngày nào tiên sinh cũng chăm sóc cậu rất tốt, chăm sóc tỉ mỉ từ chân tới đỉnh đầu, nhưng là, một câu dư thừa cũng không muốn nói với cậu. Cậu liền biết, tiên sinh vẫn còn giận cậu rất nhiều... Sau khi ăn xong bữa trưa toàn mấy món cậu thích được tiên sinh đích thân nấu, liền chớp chớp mắt, nhìn ngài:

"Tiên sinh, em biết sai rồi ạ. Ngài nếu tức giận thì cứ phạt em đi ạ. Ngài cứ im lặng vậy em sợ lắm..."

Zhongli vuốt vuốt cái bụng no căng của vị công tử đang ngồi trong lòng mình cọ cọ, dùng khăn ôn nhu lau khóe miệng còn dính chút thức ăn của cậu, trầm giọng đáp lại:

"Lên phòng suy nghĩ xem em sai ở đâu. Nửa canh giờ sau tôi sẽ hỏi em."

Hôm nay Childe rất chi là tự giác, nghiêm túc suy nghĩ thật kĩ tội trạng của mình. Thâm chí còn tự tìm thước và lấy roi trong tủ, đến bên cạnh giường quỳ. Lúc này đây, cậu chỉ hy vọng mình ngoan ngoãn một chút thì vị Nham vương đế quân nhà mình sẽ mềm lòng mà đánh nhẹ một chút, cậu không mong muốn nằm sấp trên giường thêm nửa tháng với cái mông đau đâu....

Cạch.

Zhongli mở cửa phòng ngủ, thấy cậu quỳ ngay ngắn ở bên giường, chỉ mặc độc một chiếc áo sơ mi cùng qυầи ɭóŧ, còn lấy sẵn roi đợi mình đến phạt thì rất ngạc nhiên, chắc là biết sợ rồi đi.

"Nghĩ xong?"

Childe thấy tiên sinh vào phòng, đợi ngài ngồi xuống giường liền tự giác đến bên chân ngài quỳ, ánh mắt nghiêm túc.

"Vâng. Em không nên biết nguy hiểm mà còn chui đầu vào. Em không nghe lời ra ngoài mà không xin phép ngài. Lời em viết trong thư đều là nói dối. Là em ích kỉ, ép buộc ngài theo suy nghĩ của mình."

Ánh mắt Zhongli có phần mệt mỏi, từ ngày chạy đi tìm cậu, ngài vẫn còn nhớ như in cái cảm giác đau đớn khi thấy cậu thoi thóp trong lòng mình. Lúc đó, Zhongli cứ ngỡ thật sự không thể gặp lại cậu được nữa. Nếu thật sự như vậy, ngài cũng sẽ đi theo bồi táng cho cậu.

"Ta tưởng mình thật sự đã đánh mất em rồi."

Childe hiểu cảm giác nặng nề đau đớn mà tiên sinh đang phải chịu đựng. Chỉ cần nghĩ tới việc không còn được gặp ngài nữa, cậu liền rưng rưng nước mắt.

"Em biết sai rồi. Thỉnh ngài trừng phạt."

Zhongli vươn tay ôm cậu vào lòng, khẽ vuốt ve gáy cậu.

"Được rồi. Em thành thật nhận phạt xong ta liền tha thứ cho em.", sau đó vỗ vỗ lên đùi.

"Lại đây."

Childe ngoan ngoãn nằm lên đùi ngài, vén áo lên cao, hạ eo nâng cao mông.

Bàn tay không nặng không nhẹ rơi xuống, phủ lên hai cánh mông một màu hồng nhạt. Sau hơn 50 bàn tay đều đều rơi xuống, mông cậu đã được bao trùm bằng một màu đỏ diễm lệ.

Lực đạo bỗng nhiên tăng lên, người dưới thân hơi run rẩy nắm chặt hai đầu chiếc gối nhưng không dám động, răng cắn chặt không muốn phát ra tiếng.

BỐP BỐP BỐP

3 cái đánh cuối khiến khóe mắt Childe ngấn lệ, không ngăn được rên đau.

Ưʍ...Hức.....

"Biết nguy hiểm mà vẫn đi, ra ngoài mà không xin phép, hai tội này 80 thước, 20 dây lưng. Có ý kiến?"

Chỉ mới ăn hơn năm mươi bàn tay mà đã nhịn không nổi muốn trốn. Câu nói này chính thức khiến Childe đổ mồ hôi lạnh, trong lòng vô cùng sợ hãi nhưng nhớ lại nét mặt đau đớn mệt mỏi của tiên sinh túc trực suốt 3 ngày 3 đêm không ngủ nắm chặt lấy tay cậu. Vẫn là cố gắng chịu đựng.

"Em không có ý kiến ạ."

Chát chát chát chát chát

"A...ưʍ..."

5 thước vừa rơi xuống Childe liền giật nảy mình, vì đau mà bàn chân co lại, cố gắng không né tránh trách phạt.

Qua thêm mười thước, mắt cậu liền bao phủ bởi một tầng sương, nước mắt như muốn chực chờ rơi xuống.

CHÁT CHÁT CHÁT

"Còn chạy loạn nữa không? Tôi đã nói em cái gì hả?"

"Oa..a..a hức...Em..hức..ra ngoài thì phải xin phép..hức..Em sai rồi ạ..."

Đau quá...thực sự đau quá...Nước mắt cứ vậy rơi ra.

CHÁT CHÁT CHÁT CHÁT CHÁT

"Không có sự cho phép cua tôi, đừng nghĩ tới chuyện đi tìm chết!"

"Ô..ô..ô Đau quá hức...tiên sinh ngài nhẹ tay một chút ô hức....Em biết sai rồi hức."

Giờ này mà còn giữ mặt mũi gì nữa chứ, Childe mở miệng khóc lớn, nước mắt sau mỗi thước đánh xuống thì tuôn ra không ngừng, toàn thân run rẩy lợi hại.

CHÁT CHÁT CHÁT CHÁT CHÁT

"Em còn dám viết thư từ biệt, còn dám nói mấy lời trăn trối như muốn chết nữa mà! EM giỏi lắm! Hôm nay tôi liền đánh nát mông em xem còn dám nữa không!!!"

Mấy thước vừa rồi là quá tức giận nên đánh rất nặng tay. Mỗi thước đánh xuống liền kéo theo tiếng la thất thanh của Childe, nước mắt thấm ướt cả một mảng gối. Mông sưng cao một vòng, vài thước quá nặng còn lưu lại vài vệt tím nhạt.

Zhongli biết cậu đang rất đau, gào thét nãy giờ cũng mệt. Xoa xoa gáy cậu an ủi một chút, vươn tay lấy một cốc nước đưa cho cậu. Childe nhận lấy cốc nước, nén lại tiếng nấc trong cổ họng. Zhongli lấy tuýp kem dưỡng da trong tủ ra, xoa đều lên cặp đào đáng thương đang sưng cao một vòng, giảm bớt một chút đau rát của cậu. Sau khi Childe có vẻ bình tĩnh hơn một chút rồi, mới tiếp tục trừng phạt.

"Em ổn không?"

Thấy ngài quan tâm mình như vậy, cậu cảm thấy rất đau lòng và tội lỗi. Nỗi đau mà cậu đang chịu chỉ là nỗi đau thể xác, căn bản không là gì so với sự giày vò tinh thần mà cậu đem đến cho ngài một tháng qua.

"Em ổn ạ."

"Vậy chúng ta tiếp tục."

Thước đều đều đánh xuống, lực đạo so với ban nãy giảm đi vài phần.

Chát chát chát chát chát

Lần này vậy mà chịu được hơn ba mười thước không giãy dụa, không trốn tránh. Rất ngoãn ngoãn nằm im chịu đòn. Zhongli thấy vậy thì cũng bớt giận một chút, chắc là cậu cũng hiểu được mình sai.

Không biết qua bao lâu, Childe cũng không còn tâm trí đếm xem mình đã bị đánh bao nhiêu thước, thì cuối cùng Zhongli cũng dừng lại. Lấy tuýp kem xoa xoa cho cậu.

"Còn 20 dây lưng. Em còn chịu được không?"

Childe ý thức bây giờ có hơi mơ hồ, mất một lúc mới nhận ra ngài đang hỏi mình.

"A...Vâng ạ, em vẫn ổn ạ.."

"Ừm. Nằm xuống đây lấy gối kê cao mông lên"

Nói rồi Zhongli rút ra dây lưng, dây lưng khác hẳn với thước, rất cứng cấp, nhìn là đã thấy đau. Childe chân có chút thoát lực, dựa vào Zhongli bò dậy, cố gắng không động đến vết thương. Sau khi chuẩn bị xong, nghe tiếng dây lưng vụt vào không khí mà thoáng sợ hãi muốn trốn.

Vυ't...chát...

"Oa...a...đau..ức..hức...đau quá hức"

Giây phút dây lưng đánh vào da thịt tạo ra một tiếng vang lớn. Childe đau đến cong người, toàn thân run lẩy bẩy, nước mắt lại chảy ra.

Vυ't...chát....A

Vυ't...chát....Ô...Hức

Vυ't...chát....

Vυ't...chát....

"Oa...Tiên sinh, em đau quá, ngài trói em lại đi hức....ư..Em ...hức chịu không nổi..ô ô ô"

Zhongli khẽ nhíu mày, thấy Childe cố gắng gồng mình không dám né. Sợ lát em ấy chịu không nổi giãy dụa liền đánh trúng vị trí nguy hiểm. Nghĩ vậy, lấy dây trói chặt chân và tay của Childe lại.

Vυ't...chát....Hức..huhu

Vυ't...chát....Oa...Đau quá ư..hức..

Vυ't...chát....A

Vυ't...chát....Tiên sinh nhẹ tay...hức

Vυ't...chát....Ư đau...

Vυ't...chát....Ư...Em đau quá...hức..ô.ô.ô

Childe gào khóc thảm thiết, dây lưng có lực sát thương mạnh hơn thước nhiều, mới đó mà mông cậu đã bao trùm bởi những vết xanh tím ngang dọc. Chỉ sợ đánh nữa liền rách da đổ máu.

"Cho em nợ 8 dây lưng, lần sau còn vi phạm đánh gấp đôi. Tối mai sẽ xử em tội dám viết thư lừa dối tôi."

Childe nghe xong thì rầu rĩ hết sức, vậy là cái mông vẫn còn phải chịu khổ thêm ngày mai nữa...

Cởi trói cho cậu, Zhongli nhẹ nhàng bôi thuốc lên vết thương, thuốc này bôi lên sẽ giảm viêm tiêu sưng, công dược mạnh nhưng cảm giác cứ như bị đánh thêm một lần vậy. Childe đau đến lợi hại, run lẩy bẩy ôm gối khóc thút thít.

"Ngoan. Lại đây."

Bôi thuốc xong liền kéo cậu vào lòng, tay vỗ vỗ lưng an ủi.

"Oa...hức...Ngài đánh em đau quá huhu"

Zhongli hôn lên khóe mắt cậu, ôn nhu gạt đi những giọt nước mắt.

"Đau mới nhớ. Biết đau thì đừng có gây chuyện nữa. Được rồi, ngủ đi"

Childe nằm trong l*иg ngực vững chãi của Zhongli, mệt mỏi thϊếp đi.

_________________To be continue______

Tội nghiệp công tử quá (° ◡ ° ♡)

40 vote có chap mới nhenn mina (๑˃ᴗ˂) ﻭ~

Không reup pls.